LÂM CHI - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:05:12
Lượt xem: 4,125
Đó là vào ngày đầu gặp gỡ, ở trước cửa nhà ga, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Lâm Chi?”
“Đúng vậy.”
Nếu cuộc đời vẫn như lần đầu gặp gỡ, tại sao cơn gió thu lại phải sầu bi cuốn lá rẻ quạt đi.
8
Sân trường sau giờ học hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi và Giang Trình đứng ở cuối hành lang, sau lưng là một màu xanh lá cây tràn trề sức sống.
“Không phải cô muốn nói chuyện riêng với tôi sao?” Giang Trình hỏi tôi: “Cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Anh ta đã nói như vậy, tôi cũng không có gì phải chần chừ thêm nữa: “Mấy năm nay anh đã nói gì với Giang Tử Lan thế?”
“Cái gì?”
“Chúng ta đã ly hôn được bốn năm rồi.”
“Trong suốt bốn năm qua tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa của mình rằng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, tôi cũng gửi tiền nuôi con vào thẻ của anh hàng tháng đúng hạn.”
“Trí nhớ của trẻ con rất ngắn ngủi, huống hồ gì trước kia Tử Lan cũng không thích người mẹ ruột là tôi.”
“Nếu không có người luôn luôn nhắc nhở thằng bé thì chắc chắn thằng bé sẽ không thể nào vẫn nhớ rõ về tôi được, chớ đừng nói đến việc thằng bé còn có tình cảm với tôi.”
Giang Trình quay đầu đi không nhìn tôi: “Tôi không nói gì với nó cả, là bà ngoại liên tục nhắc nhở nó.”
“Vậy tại sao thằng bé lại chuyển trường?”
“Thằng bé cứ quậy lên đòi tới tìm cô mới chịu.“ Giang Trình dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi không ngăn được.”
Đúng rồi, Giang Tử Lan là ưu tiên hàng đầu của tất cả mọi người trong nhà họ Giang, cậu phải có được tất cả mọi thứ mà mình muốn.
Cho dù là Giang Trình cũng không có nguyên tắc gì ở trước mặt Giang Tử Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-chi/chuong-04.html.]
Tôi rũ mí mắt xuống rồi lặng lẽ suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, tôi cười bảo: “Không sao, chờ đến khi thằng bé hết hy vọng rồi thì sẽ tự nhiên muốn về nhà thôi.”
Trước giờ tôi chưa từng là kiểu người có thể khiến người ta ưa được.
Chờ Giang Tử Lan ở chung với tôi lâu rồi thì thằng bé sẽ tự nhiên phát hiện ra rằng chính ký ức của thằng bé đã không ngừng nâng cao tôi lên, khiến tôi trở nên đẹp đẽ hơn.
Nhưng thật ra tôi vẫn là mẹ đẻ của cậu hồi xưa, một người không đáng yêu, khó ưa, chỉ biết hạ thấp thân phận và địa vị của cậu.
9
Sau khi về quê, tôi mở một quán ăn nho nhỏ để kiếm sống.
Bởi vì một người làm không xuể cho nên số lượng phục vụ cũng có hạn. Dần dần không ngờ quán ăn nhỏ này lại trở nên nổi tiếng và được các du khách biến thành cửa hàng nổi tiếng ở trên mạng.
Lâm Chi của tuổi mười tám từng muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ kiếm được hàng triệu đô la hàng năm, vì vậy cô đã học ngành khoa học máy tính, ngành dễ kiếm tiền.
Lâm Chi hai mươi tám tuổi chỉ muốn trông coi quán ăn chưa tới một trăm mét vuông này, an tĩnh sống nốt phần đời còn lại của mình.
Từ sau khi chuyển trường tới đây, hàng ngày sau khi tan học Guang Tư Lan đều được tài xế đưa đến quán ăn của tôi.
Cậu là đứa trẻ thông minh, cậu chỉ thể hiện tính cách bướng bỉnh của mình vào ngày đầu tiên gặp lại tôi.
Giang Trình rất hiếm khi xuất hiện, đại đa số thời gian người ở bên cạnh Giang Tử Lan đều là tài xế.
Tôi không rõ người nhà họ Giang nghĩ như thế nào. Nếu như họ đã coi trọng Giang Tử Lan như vậy thì tại sao họ có thể yên tâm để một mình cậu ở lại thị trấn nhỏ xa xôi này.
Tôi không đuổi cậu đi.
Cậu là người thân ruột thịt duy nhất mà tôi còn ở trên thế giới này.
Tôi đã từng thức trắng ba ngày ba đêm để chăm sóc cho cậu khi cậu bị sốt cao.