LÂM CHI - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:04:09
Lượt xem: 899
Lúc còn trẻ bà nội của tôi có ân với nhà họ Giang, nghe nói là do bà đã cứu bà ngoại Giang Trình lúc bà ấy bị bắt cóc, cho nên mấy năm nay cứ vào ngày lễ ngày tết thì nhà họ Giang luôn phải đưa vài món quà tới tặng cho gia đình tôi.
Sau khi tôi thi lên đại học, bà nội lớn tuổi nên không tiện đi xa, nhưng bà lo lắng tôi một thân một mình sẽ không thể thích nghi được với nhịp sống của một thành phố lớn.
Vì thế bà đã liên lạc với nhà họ Giang và nhờ bọn họ giúp bà chăm sóc cho tôi.
Năm ấy khi tôi xách hành lý với túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi nhà ga, tôi lập tức nhìn thấy Giang Trình đang tựa người vào bên cạnh xe, anh ta thờ ơ cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Trông anh ta thật sự rất chói mắt, chói mắt đến mức tôi muốn dồn hết tất cả những lời hay ý đẹp mà tôi đã học được lên trên người anh ta.
Bị anh ta thu hút là một chuyện hoàn toàn bình thường.
Tôi biết tôi và anh ta không cùng một thế giới nên tôi không nghĩ tới điều gì khác.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời, tôi đã cảm thấy thỏa mãn khi vừa đi ngang qua thì được ánh trăng chiếu xuống người rồi.
Tôi và Giang Trình học chung một trường đại học, thỉnh thoảng anh ta sẽ được người lớn nhờ mang một vài món đồ đến cho tôi.
Cả hai thường xuyên qua lại nên cũng coi như có quen biết một chút.
Sau đó, tôi nghe được câu chuyện tình yêu của Giang Trình và cô bạn thời thơ ấu của anh ta.
Tình yêu của nhân vật chính luôn triền miên và bi thương, bọn họ không ngừng ngọt ngào, cãi vã, chia ly, hòa giải.
Tôi là khán giả nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy mất mát.
Năm thứ ba đại học, tôi bắt đầu đi thực tập, bởi vì công ty cách trường học rất xa nên mỗi ngày tôi đều phải bôn ba qua lại rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-chi/chuong-03.html.]
Trong một lần tình cờ gặp được Giang Trình, anh ta thuận miệng hỏi dạo này cuộc sống của tôi thế nào, tôi cũng thành thật nói cho anh ta biết.
Không lâu sau, tôi lập tức nhận được cuộc gọi của bà ngoại Giang Trình, bà nói trong nhà của họ vừa hay có một căn nhà trống và ở rất gần với công ty tôi, bà ấy bảo tôi hãy dọn thẳng qua đó ở.
Lòng tốt của người già luôn là thứ khó có thể từ chối được, tôi rất biết ơn bà ấy.
Sau khi vào ở, tôi phát hiện ra những thứ liên quan đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Giang Trình ở khắp nơi trong nhà. Tôi tự cảm thấy suy nghĩ của mình không thuần khiết nên chỉ có thể dồn hết tất cả đồ đạc của mình vào trong căn phòng dành cho khách ở, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình.
Mãi cho đến đêm đó khi tôi tăng ca trở về nhà, tôi phát hiện Giang Trình đang say rượu và mơ mơ màng màng nằm bất tỉnh ở trên ghế sô pha.
Tôi muốn tránh bị nghi ngờ nhưng cũng lo anh ta sẽ bị cảm, thế là tôi bèn ôm chăn tới định đắp lên người cho anh ta.
Lúc bấy giờ Giang Trình đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi.
Tôi nghĩ anh ta muốn hỏi tại sao tôi lại ở trong nhà anh ta.
Nhưng thực tế anh ta đã đè tôi xuống, cuối cùng chuyện này đã dẫn đến một sai lầm lớn.
7
Hiện tại tôi đã không còn nhớ rõ về sự hỗn loạn của đêm đó nữa.
Cơ thể con người có cơ chế tự bảo vệ mình, đôi khi nếu cảm thấy chuyện nào đó quá đau khổ thì nó sẽ dần dần quên chuyện đó đi.
Từ trước đến nay tôi chỉ làm chuyện đó với một người.
Trong lúc làm chuyện đó, anh ta đã gọi một cái tên khác.
Nghĩ kỹ lại, hình như mãi đến tận bây giờ Giang Trình chỉ gọi tên tôi đúng một lần duy nhất.