LÂM CHI - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:03:39
Lượt xem: 1,164
Hai đứa trẻ này rất khác nhau.
Tiếu Tiếu hỏi tôi rằng tại sao tôi phải nhận nuôi cô bé.
Cô bé chỉ là một đứa ăn bám mà thôi.
Tôi xoa đầu cô bé và trả lời:
“Bởi vì mẹ rất cô đơn, nên liệu sau này con có thể ở bên cạnh mẹ không?”
Cô bé im lặng nhìn tôi một lúc lâu sau đó gật đầu thật mạnh.
“Được, con sẽ ở bên mẹ mãi mãi.”
4
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy.
Tiếu Tiếu đi nhà trẻ.
Tiếu Tiếu lên tiểu học.
Tiếu Tiếu làm lớp trưởng.
Tiếu Tiếu đã đánh nhau với đứa trẻ khác.
Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của giáo viên.
Tiếu Tiếu là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, từ nhỏ cô bé đã trưởng thành sớm, đừng nói là đánh nhau với bạn học, cô bé thậm chí còn không muốn nhìn những đứa trẻ kia lấy một lần.
Nói theo cách của cô bé thì các bạn đồng trang lứa quá ngây thơ.
Tôi vội vã đến trường.
Giáo viên đến đón tôi ở ngay cổng trường, đối phương có biểu cảm bất đắc dĩ sau khi nhìn thấy tôi.
“Đứa nhỏ đánh nhau với Tiếu Tiếu là học sinh vừa chuyển tới học ở trường này vào ngày hôm nay.”
“Tại sao hai đứa nhỏ lại đánh nhau?” Tôi chỉ muốn biết điều này.
Giáo viên nghe tôi hỏi như thế thì chợt liếc tôi một cái với ánh mắt hơi kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy?”
“Bạn học Giang Tử Lan nói Tiếu Tiếu muốn cướp mẹ với cậu bé.”
“Anh nói gì cơ?” Tôi dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-chi/chuong-02.html.]
“Trong hộp bút của Tiếu Tiếu có ảnh chụp chung của cô với con bé.“ Thầy giáo nói, ”Giang Tử Lan nhìn thấy được bức ảnh này, cậu bé lập tức nói... cậu bé nói rằng Tiếu Tiếu không biết xấu hổ, dám cướp mẹ với cậu bé.”
Tôi không nói gì nữa, chỉ im lặng đuổi theo bước chân của giáo viên.
Khi tôi đến phòng làm việc và mở cửa ra, giáo viên quay đầu lại nhìn tôi: “Đúng rồi, ba của Tử Lan cũng đã tới đây rồi.”
Tôi đứng ở trước cửa phòng làm việc, đầu tiên tôi liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu đang ngồi yên làm bài tập ở trong góc, thấy tâm trạng của cô bé vẫn khá ổn thì tôi bèn thở phào nhẹ nhõm.
Khóe mắt tôi liếc thấy một cậu bé đang nổi giận, khi nhìn thấy tôi thì đôi mắt của cậu bé ấy sáng lên, đôi chân ngắn ngủn chạy như bay về phía tôi.
“Mẹ!”
Tôi cúi người, đỡ lấy Giang Tử Lan.
Không phải ôm lấy cậu, mà là nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
“Bạn nhỏ à, cháu nhận lầm người rồi.“ Tôi mỉm cười rồi giương mắt nhìn lên, nghênh đón tầm mắt của người đàn ông ở trong phòng: ”Chào anh, tôi là mẹ của Tống Tiếu Tiếu.”
5
Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ gặp lại Giang Trình.
Thế giới rất rộng lớn, những người không muốn gặp nhau đương nhiên sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Giang Tử Lan khóc rất lớn tiếng, vừa khóc vừa chỉ trích tôi không cần cậu nữa.
Tiếu Tiếu siết chặt cây bút trong tay, tôi biết cô bé đang thấy hơi khó chịu.
Giang Trình yên lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết anh ta đang chờ phản ứng của tôi.
“Tiếu Tiếu.” Tôi thu dọn cặp sách giúp Tiếu Tiếu rồi bảo: “Con có thể đi về nhà trước không?”
Tiếu Tiếu dứt khoát gật đầu, cô bé đeo cặp sách lên rồi rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Cô bé vừa đi, Giang Tử Lan vội vàng lau nước mắt rồi chạy tới ôm lấy bắp chân tôi.
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa, con biết sai rồi!”
Tôi cúi xuống, mỉm cười xoa đầu cậu.
Sau đó tôi ngẩng đầu lên nhìn Giang Trình: “Giang tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau không?”
6
Quá khứ của tôi và Giang Trình thật sự không có gì đáng kể, cũng không đáng nhắc tới.