LÂM CHI - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:02:20
Lượt xem: 1,224
Ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi đã đặt vé tàu cao tốc đi về quê.
Điện thoại di động, căn cước công dân, thẻ ngân hàng với số dư không nhiều cho lắm chính là toàn bộ những gì tôi có trong suốt những năm qua.
Quản gia gọi điện thoại cho tôi và nói tôi vẫn còn vài món đồ chưa chuyển đi.
“Ông bỏ hết đi, tôi không cần nữa.”
Ông ấy còn nói, cậu chủ nhỏ làm ầm lên muốn tìm mẹ.
“Chẳng bao lâu nữa thằng bé sẽ có mẹ mới, cũng chính là cái người mà thằng bé luôn nhung nhớ lúc trước đấy.”
Đứa con trai tôi sinh ra thật sự rất giống cha nó.
Bọn họ thậm chí còn yêu cùng một người phụ nữ.
Tôi đã từng buồn tủi vì sao người kia không thể là tôi.
Nhưng giờ đây tôi cảm thấy nếu đã không yêu thì thôi.
Trước khi tàu cao tốc khởi hành, tôi nói câu cuối cùng với đầu dây bên kia.
“Ông cứ bảo thằng bé đừng lo, cả đời này tôi sẽ không bao giờ làm phiền thằng bé nữa."
1
Tôi tắt máy và đổi sim sau khi nói xong câu cuối cùng.
Từ đó về sau, thành phố này không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Ngồi cạnh tôi là một cô bé trạc tuổi con trai tôi. Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe và nhìn tôi đầy cảnh giác.
Trước đây tôi rất thích trẻ con.
Nhưng bây giờ, tôi không thích gì cả.
Cô bé rất yên lặng và ngoan ngoãn suốt chặng đường đi, tuy nhiên phụ huynh của cô bé lại luôn lớn tiếng gọi điện thoại và không ngừng mắng chửi.
Tôi dứt khoát đeo tai nghe lên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, có người cẩn thận kéo tay áo của tôi.
Tôi mở mắt nhìn cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-chi/chuong-01.html.]
Cô bé mím môi: “Dì ơi, mẹ của cháu mất tiêu rồi, dì có thể tìm mẹ giúp cháu không ạ?”
Vị trí ba người ngồi bên cạnh hành lang lúc này không có ai nữa cả.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, trước tiên tôi gọi nhân viên phục vụ trên tàu và cảnh sát tới.
Sau một hồi điều tra, người ta phát hiện ra mẹ của cô bé đã xuống xe giữa đường.
Trước khi xuống xe, cô ta còn vừa đi vừa cảnh giác quay đầu lại vì sợ cô bé đi theo mình.
Nói cách khác, cô bé đã bị bỏ rơi.
Toa xe vô cùng ồn ào, chung quanh đều là những lời nghị luận của hành khách, bọn họ không hề đắn đo mà nói mẹ cô bé thật tuyệt tình, nói cô bé quá đáng thương ở ngay trước mặt cô bé.
Từ đầu đến cuối cô bé vẫn luôn ngồi yên ở trên ghế và không nhúc nhích, không khóc cũng không quậy.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đưa giấy tờ tùy thân cho cảnh sát, để lại địa chỉ nhà và phương thức liên lạc.
Vì thế sau khi tôi bước xuống tàu cao tốc.
Ngoại trừ điện thoại di động, căn cước công dân, thẻ ngân hàng với số dư không nhiều cho lắm.
Tôi còn có thêm một đứa con nữa.
2
Tôi chính thức định cư ở quê nhà.
Tôi sửa sang lại khoảng sân nhỏ hoang vu rồi trồng trái cây, rau dưa ở trên đó.
Tôi đóng khung di ảnh của bà nội rồi treo ở chính giữa phòng khách.
Tôi đặt tên cho cô bé là Tống Tiếu Tiếu.
Các thủ tục đã hoàn tất và việc đăng ký hộ khẩu đã được hoàn thành. Từ nay về sau trong sổ hộ khẩu của tôi sẽ không còn là một trang giấy lẻ loi nữa.
3
Tiếu Tiếu hoàn toàn không thích cười, cô bé luôn nghiêm túc nhìn tôi.
Cô bé biết hết tất cả mọi thứ, vô cùng chính chắn và già dặn khi bản thân vẫn còn nhỏ tuổi. Rõ ràng cô bé chỉ mới bốn tuổi nhưng lại có thể đứng lên ghế nấu cháo cho tôi ăn vào những ngày tôi bị bệnh.
Tôi nghĩ về đứa con ruột của mình.
Thằng bé muốn trượt tuyết thì sẽ nhận được cả một sân trượt tuyết làm quà tặng, muốn ăn kẹo sẽ nhận được món quà là cả một nhà máy kẹo, thằng bé chính là Giang Tử Lan, cậu chủ nhỏ của nhà họ Giang.