LẠI VỀ BÊN NHAU - 7
Cập nhật lúc: 2025-02-17 08:38:56
Lượt xem: 206
10.
Tớ gần giờ ăn, tôi vẫn chưa nhận được tin gì từ Tần Tu Viễn. Tôi còn hy vọng nó sẽ dạy tôi cách từ chối người khác một cách khéo léo. Quả nhiên là không thể trông cậy vào tên oắt này..
Tống Huy vẫn đang đứng chờ tôi ngoài cửa. Tôi thở dài, đành phải kiên quyết đi cùng cậu ta tới một nhà hàng gần đó.
Kết quả chứng minh là tôi lo xa qua rồi. Sau bữa ăn, câu nói đầu tiên của Tống Huy chính là: "Xin lỗi."
Tôi ngây người, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Vào lớp 11, tôi cùng mấy nam sinh đùa dai, để thư tình vào trong bàn của cậu. Tôi vẫn luôn muốn tự mình xin lỗi cậu."
"Thời niên thiếu không hiểu chuyện, có thể làm cậu phải đứng bên hồ chịu lạnh lâu như vậy, tôi cảm thấy rất có lỗi."
"Khoan đã!" Tôi hơi lúng túng. "Thư tình là do cậu để vào sao?"
"Chẳng lẽ cậu không biết? Không phải cậu còn để Chu Cẩn giúp cậu trả thù sao?"
Tống Huy cũng có chút hỗn loạn. Sau lần trêu đùa đó, bọn họ đột nhiên bị Chu Cẩn chặn lại sau đó bị ăn một trận đòn.
"Tôi lúc nào mà bảo cậu ấy..."
Chuyện này là sao đây? Giờ tôi thật sự nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề rồi.
"Dù sao cũng phải nói một câu xin lỗi với cậu." Tống Huy uống một ngụm rượu, có một cảm giác kỳ lạ như đã trải qua rất nhiều điều. "Nhưng chúng tôi không ngờ, hóa ra cậu lại có quan hệ tốt với Chu Cẩn đến vậy!"
Trùng hợp như vậy à, tôi cũng không ngờ tới mà.
Ngoài mặt tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Tối đó về đến nhà, tôi như con ch.ó c.h.ế.t đổ sụp xuống sofa, cảm nhận sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần. Thực ra nghĩ kỹ lại, khoảng một tuần sau vụ thư tình, Chu Cẩn đúng là có bị thông báo phê bình toàn trường vì vụ đánh nhau.
Nhưng lúc đó, cậu ấy cũng đã thừa nhận chính cậu ấy là người để thư tình vào hộc bàn của tôi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tôi không hiểu. Nên quyết định hỏi thẳng cậu ấy.
Mở QQ, tìm đến cửa sổ trò chuyện với Chu Cẩn.
Đang định gõ chữ nhưng nhìn thấy dòng chữ trên cửa sổ trò chuyện 【Đối phương đang nhập...】 nhấp nháy mãi.
Đã qua một hồi lâu mà cậu ấy vẫn chưa gửi được câu nào.
Tôi trực tiếp gõ chữ.
【Dạo này có rảnh không?】
Bên kia trả lời ngay lập tức: 【Có.】
【Gặp mặt đi.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lai-ve-ben-nhau/7.html.]
【Được, thời gian và địa điểm cậu quyết.】
Nhìn màn hình trò chuyện, tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, cậu ấy không hỏi là có chuyện gì sao?
11.
Cuộc đối thoại vừa mới kết thúc, Tần Tu Viễn đã quay lại. Nó đi đón ba tôi. Chúng tôi sống và công tác ở đây, bố mẹ thường xuyên thay phiên nhau đến thăm chúng tôi.
Tần Tu Viễn vô cùng vui vẻ: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn! Hôm nay em ký hợp đồng chính thức, sau này sẽ là nhân viên chính thức rồi!"
"Được, nhóc con mời."
Tôi đứng dậy đi thay đồ. Ra ngoài, thấy Tần Tu Viễn đang chơi điện thoại, còn ba tôi thì không chịu ngồi yên mà bắt đầu lau nhà. Lau đến phía sau lưng Tần Tu Viễn, ba tôi vô thức liếc nhìn điện thoại của nó.
Một lúc sau, ông lại quay lại, thò đầu ra nhìn kỹ màn hình điện thoại của nó một lần nữa, ngạc nhiên nói: "Người này hình như ba đã gặp ở đâu rồi."
"Cái gì ạ?" Tôi cũng thò đầu lại gần nhìn một chút.
Tần Tu Viễn đang chat trong nhóm nhỏ của công ty, trong nhóm có bức ảnh tập thể từ bữa tiệc công ty vào hôm trước.
Nó chưa kịp phản ứng lại thì ba tôi đã rút điện thoại từ trong tay nó. Ông nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu.
"À! Nhớ ra rồi!" Ba tôi vỗ đầu, chỉ vào bức ảnh trong đó có Chu Cẩn, đột nhiên hiểu ra: "Con gái, cậu ta có phải là bạn học của con hồi cấp ba không?"
Lúc này tôi chỉ muốn hỏi trời hỏi đất, sao thế giới này lại kỳ lạ đến thế.
Tại sao ba tôi lại có ấn tượng với Chu Cẩn?
Có bao nhiêu chuyện tôi vẫn chưa biết thế?
Theo lời của ba tôi, ông nhớ rõ là vì một lần đứng ở ban công nhà mình, ông thấy Chu Cẩn đi theo tôi rồi để ý thấy cậu ấy gần như mỗi tối đều đi cùng tôi, phải đến khi tôi vào nhà rồi cậu ấy mới rời đi.
"Trước kia tưởng cậu ấy có ý đồ xấu, có lần ba đã chặn cậu ấy lại." Ba tôi vừa nhớ lại vừa cười. "Cậu ấy còn nói con sợ tối nên mỗi ngày đều đi theo con. Ha ha, con gái ba làm sao mà sợ tối được?"
Mặt tôi không cảm xúc: "Con thật sự sợ tối."
Tần Tu Viễn cũng gật đầu: "Chị ấy sợ tối, từ nhỏ đã sợ rồi."
Ba tôi ngây người.
Câu nói này của ông khiến những ký ức mơ hồ bỗng dưng ùa về trong đầu tôi. Hồi đó khi còn là học sinh lớp 12, trường yêu cầu tự học vào buổi tối, tôi đã hỏi cả lớp nhưng không có ai cùng đường với tôi.
Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện sau mỗi buổi tối, luôn có một nhóm bạn đi theo tôi, tất cả đều là bạn học cùng trường, đi trên đường vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ. Khiến cho con phố yên tĩnh ban đêm bỗng chốc trở nên nhộn nhịp hiếm có.
Một thời gian sau, tôi cũng cảm thấy khá biết ơn họ. Nhưng tôi không ngờ trong nhóm đó lại có cả Chu Cẩn.
Tôi hơi mơ hồ nhìn vào điện thoại của Tần Tu Viễn. Trong bức ảnh tập thể, Chu Cẩn nhìn thẳng vào ống kính mỉm cười, đôi mắt sáng rực.
Tim tôi đột nhiên đập loạn nhịp.
Thình thịch—thình thịch—