LẠI VỀ BÊN NHAU - 4

Cập nhật lúc: 2025-02-17 08:38:11
Lượt xem: 198

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Đang định giả vờ như không thấy hắn để chuồn đi thì đúng lúc ấy hắn ngước mắt nhìn về phía tôi.

Tôi: “!”

Đơ người tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn hắn chằm chằm. Chu Cẩn cũng ngạc nhiên nhìn tôi. Mấy giây sau, hắn khẽ động đậy, bước một bước về phía tôi.

Xong rồi, cái điện thoại di động của tôi còn chưa giao tới, quả này lấy không được rồi. Trong lòng dâng lên một nỗi đau thầm lặng, tôi vắt óc nghĩ xem nên giải thích thế nào để bản thân trông đỡ ngu ngốc nhất trong tình huống tréo ngoe này.

Còn chưa kịp nghĩ xong, hắn đã mở miệng hỏi tôi trước:

“Cậu… còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Tôi: “?”

Mẹ kiếp, sao tự nhiên câu chuyện lại chuyển hướng thành như vậy?

Đúng lúc này, một luồng sáng mạnh rọi thẳng tới, giọng bác bảo vệ vang lên: “Này cậu kia, đứng đó cả buổi rồi, ai đấy?”

Chuẩn thời cơ hắn bị đèn pin chiếu đến nheo mắt, tôi lặng lẽ lùi lại phía sau.

Một bước… hai bước… ba bước…

Sau đó tôi không giữ vững trọng tâm, lập tức ngã sõng soài vào bụi cây xanh cao ngang người. Cố bịt miệng không để mình khóc nấc lên thành tiếng.

Bên kia, bác bảo vệ nhìn rõ mặt Chu Cẩn rồi thì lập tức đi mất. Chu Cẩn hoàn hồn, nhưng khi quay lại thì đã chẳng còn thấy bóng dáng ai kia nữa.

Hắn đứng ngây ra hồi lâu.

Cúi đầu, mắt hơi cay cay.

Hắn lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Tần Tu Viễn:

“Tu Viễn, cậu biết chị cậu… còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

6.

Lại gặp Chu Cẩn đã là ba ngày sau.

Hôm đó tôi bận tối mặt tối mũi, đến khi xử lý xong hết mọi việc trở về thì đã gần mười một giờ đêm. Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ trước khu chung cư, tôi chợt khựng lại.

Ánh lửa màu cam thu hút ánh nhìn của tôi.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ—

Ồ, có người đang đốt vàng mã..

Hơn nữa, bóng dáng này trông… mẹ nó, sao mà quen thuộc đến thế!

Chu Cẩn bỏ mấy thứ đồ trong tay vào đống giấy đang cháy. Giọng hắn rất khẽ: 

“Nghe Tu Viễn nói, cậu luôn muốn đi du lịch Tam Á. Tôi đốt cho cậu ít ảnh phong cảnh ở đó.”

Hắn lại bỏ thêm thứ gì đó vào đống lửa.

“Còn có cả laptop đời mới nhất…”

Tôi nhìn mà chỉ muốn đỡ trán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lai-ve-ben-nhau/4.html.]

Tần Tu Viễn đúng là đồ thần kinh!

Chu Cẩn cũng là đồ không có đầu óc!

Tôi đã định không nhịn nữa mà lao lên đá bay đống giấy trước mặt hắn, nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy hắn lên tiếng.

“Có vài lời vẫn chưa kịp nói với cậu.”

Bước chân tôi khựng lại. Thôi được, đợi lát nữa lại đá cũng chưa muộn.

“Thật ra, tôi chưa bao giờ ghét cậu.”

“Hồi cấp ba cứ hay đối đầu với cậu là vì thấy cậu giận dữ trông rất đáng yêu, y như con mèo xù lông vậy.”

Không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi Chu Cẩn khẽ nhếch lên một chút. Hắn đốt thêm một tờ giấy nữa, nét mặt dần trầm xuống.

“Chỉ tiếc là mãi sau này mới hiểu, chọc giận một cô gái là cách thu hút sự chú ý ngu ngốc nhất.”

Tôi nhìn hắn, ngón tay bất giác siết lại. Không thể kìm được nữa, tôi nhớ về rất nhiều chuyện trước đây.

Đặc biệt là lời tỏ tình nửa vời này… khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc. Lần đó cũng chính là lý do khiến quan hệ giữa tôi và hắn rơi xuống tận đáy.

Năm ấy lớp 11, sau khi quan hệ với Chu Cẩn đã dịu hơn đôi chút, chúng tôi từng có vài lần hòa hợp khi ở chung một chỗ. Ký ức sâu đậm nhất là một buổi học thể dục cuối kỳ lớp 11.

Hôm đó tôi tới tháng, cả người rũ rượi không chút sức sống. Đám con trai trong lớp lại cứ thích nhiều chuyện.

“Ơ kìa, làm gì mà cậu diễn vai Lâm Đại Ngọc thế?”

“Đúng rồi đấy, bình thường nhảy nhót hăng hái lắm cơ mà, sao giờ yếu đuối thế.”

Mặt tôi tái nhợt, đến phản bác cũng chẳng buồn nói.

Mấy bạn nữ xúm lại, lo lắng hỏi nhỏ: “Thư Dao, quần của cậu bẩn rồi, có cần về ký túc xá trước không?”

Lúc đó trời mùa hè oi bức, ai cũng mặc áo ngắn tay, chẳng ai có áo khoác để cho tôi mượn tạm. Thực ra tôi cũng không quá quan tâm, định nghiến răng chịu đựng đi về thì bỗng có một bóng râm phủ xuống.

Tôi ngẩn ra, kéo chiếc áo trên đầu xuống. Vừa hay nhìn thấy Chu Cẩn mặc áo ba lỗ, ôm quả bóng rổ chạy xa dần.

Hắn không nói lời nào. Nhưng dáng lưng ấy, tôi ghi nhớ rất lâu. Tôi không thích nợ ân tình, nhất là ân tình của Chu Cẩn. Thế nên vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, tôi đưa cho hắn cuốn sổ ghi chép tiếng Anh mà tôi đã dày công tổng hợp.

Chu Cẩn học khá tốt, nhưng điểm yếu là cực kỳ lệch môn, tiếng Anh lúc nào cũng tệ đến thê thảm. Còn tiếng Anh lại là môn tôi học giỏi nhất.

Tôi đưa sách ra, có chút khó chịu: “Này, bí kíp của tôi đấy, chưa chắc giúp được cậu nhưng có còn hơn không, biết đâu lại có ích cho cậu.”

Chu Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, đặt sách xuống rồi quay đầu bỏ đi.

Dạo ấy, ngay cả mấy đứa bạn thân cũng nhận ra sự khác biệt.

“Hửm? Cậu với Chu Cẩn hình như hòa hợp hơn rồi nhỉ.”

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến đầu năm lớp 12.

Lúc đó, áp lực thi Đại học đè nặng lên tất cả mọi người, nhưng chẳng hiểu sao, phong trào yêu đương trong lớp lại không giảm mà còn tăng mạnh hơn trước.

Bọn họ luôn rêu rao rằng, tuổi trẻ mà không bồng bột thì coi như uổng phí. Chưa từng yêu đương, vậy đi học cấp ba khác gì phí công vô ích? Thế nên trong khoảng thời gian ấy, lớp học tràn ngập một bầu không khí kỳ quặc. Những lá thư tình chẳng hiểu từ đâu mà bay tán loạn khắp nơi.

Loading...