Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẠC ƯƠNG - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:50:14
Lượt xem: 904

Hoắc Diễn đến cô nhi viện để chọn em gái.

Tất cả các bé gái đều xúm lại, cầu nguyện mình sẽ được chọn.

Chỉ có tôi là trốn trong tủ quần áo ngủ thiếp đi.

Tôi cứ tưởng rằng mình có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, trở thành con gái nuôi của nhà họ Hoắc, rồi cuối cùng lại trở thành vợ của Hoắc Diễn.

Tự do vui vẻ sống lại một lần nữa.

Nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại thấy Hoắc Diễn đứng trước cửa tủ.

Anh ta mỉm cười hỏi tôi: "Lạc Ương, về nhà cùng anh, có được không?"

1

Nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Diễn xuất hiện trước mắt, tôi cứ ngỡ mình vẫn đang ở trong cơn ác mộng vừa rồi.

Cho đến khi viện trưởng nghiêm mặt gọi tôi: "Lạc Ương, sao con lại trốn ở đây ngủ thế này?"

Tôi mới bừng tỉnh, nhận ra tất cả những gì trước mắt không phải là mơ.

Thấy tôi ngây người đứng đó, viện trưởng đưa tay kéo tôi ra khỏi tủ quần áo.

Bà ấy giúp tôi chỉnh lại cổ áo, đẩy tôi đến trước mặt bố mẹ Hoắc: "Con bé ngủ quên, cậu Hoắc còn bảo chúng tôi đừng đánh thức con bé."

"Mọi người đều đợi con bé nãy giờ."

Hoắc Diễn đang đứng trước mặt bố mẹ Hoắc, trên mặt nở một nụ cười nhạt, nhìn về phía tôi.

Lúc này, anh ta có chút khác biệt so với Hoắc Diễn luôn lạnh nhạt với tôi trong ký ức.

Anh ta chủ động chào hỏi tôi: "Lạc Ương, chào em."

Không hiểu sao, hai chữ Lạc Ương từ miệng anh ta thốt ra lại có cảm giác kỳ lạ khó tả.

Tôi cau mày, tránh ánh mắt chạm phải anh ta.

Trong lòng lại thắc mắc, rõ ràng họ có thể chọn người khác, tại sao lại cứ phải đợi tôi.

"Đợi con, làm gì ạ?"

Viện trưởng cúi xuống giải thích với tôi: "Họ muốn nhận nuôi con, Ương Ương sắp có nhà rồi, có bố mẹ và anh trai rồi."

Viện trưởng bình thường không hay cười nói, lúc này lại hiếm khi nở nụ cười với tôi.

Tôi nghĩ có lẽ bà ấy đang vui mừng thay cho tôi.

Trẻ em ở cô nhi viện, có thể được nhận nuôi đều là may mắn.

Nhưng viện trưởng không biết, tôi đã sống lại.

Tôi sớm đã biết hôm nay Hoắc Diễn sẽ đến cô nhi viện để chọn em gái, cho nên mới cố tình trốn vào trong tủ quần áo.

"Ương Ương, về nhà với chúng ta có được không?"

Dì Hoắc nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: "A Diễn vẫn luôn muốn có một đứa em gái, sau này con làm em gái nó nhé."

Cảnh tượng này giống hệt như kiếp trước.

Những chuyện kiếp trước như thước phim lướt qua trong đầu tôi.

Tôi lập tức rút tay lại, ngẩng đầu nhìn viện trưởng: "Viện trưởng, con không muốn họ nhận nuôi."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Phản ứng mạnh mẽ nhất là Hoắc Diễn, anh ta cau mày hỏi tôi: "Tại sao?"

"Bởi vì con không muốn làm em gái anh."

Rõ ràng bị tôi từ chối, nhưng trên mặt Hoắc Diễn lại không hề có chút tức giận nào.

Ngược lại, giọng điệu càng trở nên dịu dàng hơn, mang theo chút cưng chiều khó nhận ra.

"Vậy không làm em gái anh, chỉ là cùng anh về nhà họ Hoắc, cùng nhau sống, có được không?"

Viện trưởng lén lút kéo tay áo tôi, nhưng vẫn không thể ngăn tôi từ chối Hoắc Diễn một lần nữa.

"Không được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lac-uong/chuong-1.html.]

Tôi tưởng rằng Hoắc Diễn sẽ từ bỏ ý định.

Nhưng khi viện trưởng hỏi bố mẹ Hoắc, có muốn chọn lại một bé gái khác không, Hoắc Diễn đột nhiên lớn tiếng nói: "Mẹ, con chỉ muốn em ấy."

Anh ta nói: "Chỉ có em ấy, là giống em gái nhất."

2

Kiếp trước, trong số rất nhiều bé gái, Hoắc Diễn chọn tôi, cũng là bởi vì tôi có vài phần giống với em gái anh ta.

Lúc đó biết mình được chọn, chỉ cảm thấy ông trời thật sự quá ưu ái tôi.

Tôi được đưa về nhà họ Hoắc, đổi tên thành Hoắc Ương.

Hơn nữa còn có được một căn phòng riêng trong căn biệt thự rộng lớn.

Cho dù căn phòng đó không thực sự thuộc về tôi, tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Mẹ Hoắc nói: "Trẻ con ở cô nhi viện khó tránh khỏi tính cách hẹp hòi, lời ăn tiếng nói không được lịch sự."

Thế là tôi thay đổi thói quen cũ, trở nên ngày càng không giống chính mình.

Mẹ Hoắc yêu cầu rất nghiêm khắc với tôi.

Mỗi ngày tôi phải luyện đàn hơn mười hai tiếng đồng hồ.

Cho dù giáo viên đã nói rõ rằng tôi không có năng khiếu học đàn piano, mẹ Hoắc vẫn kiên trì mỗi ngày cùng tôi luyện đàn.

Nhưng có một số thứ không thể cưỡng cầu.

"Con xin lỗi mẹ, con vẫn đàn không tốt."

Mỗi lần tôi xin lỗi, mẹ Hoắc đều càng cưng chiều nhìn tôi, an ủi tôi hơn.

"Không sao cả, chỉ cần Ương Ương cố gắng, sau này nhất định sẽ đàn tốt."

Sau này tôi mới biết, chơi đàn piano là sở thích của đứa con gái đã mất của mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc đối xử với tôi như vậy, chẳng qua là đang tìm kiếm bóng hình của một người khác ở tôi.

Nhưng tôi không quan tâm những điều đó.

Con cá thiếu nước sẽ không quan tâm nước mình có được có sạch hay không, nó chỉ cần có thể sống sót là được.

Nước đối với cá, tình yêu đối với tôi.

Có là đủ.

Tôi càng chăm chỉ học đàn piano hơn, càng cố gắng lấy lòng mẹ Hoắc.

Chúng tôi ngày càng giống một đôi mẹ con thật sự.

Cho đến khi, trong bữa tiệc đính hôn của Hoắc Diễn, anh ta bị người ta hạ dược, mà tôi lại tình cờ xông vào phòng anh ta.

Ông Hoắc nhìn thấy tôi và Hoắc Diễn thì tức giận đến ngất xỉu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mẹ Hoắc tát tôi một cái: "Lúc đầu tôi không nên đưa cô về nhà họ Hoắc."

Hoắc Diễn im lặng nhìn tôi, trong mắt anh ta là cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Nhưng tôi nghĩ, có lẽ anh ta cũng đang hối hận.

Hối hận lúc đầu đã chọn tôi làm em gái.

"Con không biết đã xảy ra chuyện gì, con không có hạ dược anh trai."

Tôi cố gắng giải thích cho bản thân, nhưng không ai tin.

Cho nên sau này, vô số lần Hoắc Diễn phản bội tôi, phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi, anh ta đều nói: "Lúc đầu cô không tiếc hạ dược, cũng phải gả cho anh trai mình, bây giờ tất cả những điều này đều là báo ứng của cô."

Hoắc Diễn hận tôi.

Cho nên sau khi kết hôn, anh ta luôn thích làm bẽ mặt tôi ở nơi công cộng, khiến tôi khó xử.

Trong giới không ít người đang cá cược, cá cược xem cuộc hôn nhân của tôi và anh ta có thể kéo dài bao lâu.

"Nhiều nhất là một năm, đợi đứa bé sinh ra, Hoắc Diễn sẽ đá cô ta."

 

Loading...