Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

La sát hải thị - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-02 21:02:15
Lượt xem: 40

Tôi quay lại nhìn, lập tức nhận ra Thượng Tâm qua đôi mắt ngập khí đen, cùng mùi xác c.h.ế.t bốc ra từ miệng cô mà cách 10 dặm cũng ngửi thấy.

"Á! Thứ gì dơ bẩn làm tôi bỏng thế này!"

Hạ Kiều Kiều chen lên trước tôi, đột nhiên hét lên và ôm lấy cổ chân, khuôn mặt hoảng loạn.

Ngó kỹ lại, hóa ra do không nhìn đường, cô ta đạp phải những cây hương cắm hai bên cầu.

Tôi vừa cúi xuống định dựng lại hương, thì Thượng Tâm đã lao tới, đá bay cây hương trước khi tôi kịp ngăn.

"Đứa nào rảnh rỗi đi cắm hương bên đường thế này? Thiếu hương cúng mộ mẹ à?

"Đúng là vô ý thức! Thôi, nhổ hết đi, cần gì phải đá."

Nhưng Thượng Tâm có vẻ nghiện rồi, đá hết cây này đến cây khác.

"Không được đá! Đá hương này sẽ gọi ác quỷ tới đấy!"

"Thật không? Tôi nhổ hết xem sao! Để ma đến gặp tôi đi, xem tôi có sợ không!"

Tôi vội ngăn cản, nhưng Hạ Kiều Kiều chắn trước mặt tôi, cười khẩy:

"Cô gái, bỏng đâu phải cô, bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Kim Chi cũng nhanh chóng kéo tôi lại:

"Đúng đấy, c.h.ế.t cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Bé Nguyên, họ muốn chết, cản làm gì."

Nhưng họ không biết rằng…

Người ăn cơm, quỷ ăn hương.

Những cây hương này không phải hương thường, mà là quỷ yến dành cho những hồn ma đói khát!

Lúc này, tiếng nghiến răng rợn người vang lên từ đầm lau, hàng loạt bóng quỷ lao nhanh về phía cây cầu hẹp.

"Chúng đến rồi!"

4

Tôi siết chặt lá bùa vàng trong tay, chăm chú nhìn những vị khách không mời này.

Nhưng lạ thay, chúng dừng lại cách Thượng Tâm khoảng mười bước chân.

Vào lễ Trung Nguyên, hiện tượng này chỉ có một khả năng:

Chúng đã ngửi thấy mùi đồng loại!

Tôi quay người, nắm chặt cổ tay Thượng Tâm, quan sát kỹ cô ta.

"Cô là quỷ?"

"Cô bị điên à? Ở đây làm gì có quỷ? Chỉ có cô là thần thần bí bí thôi!"

Tôi nhìn chằm chằm vào Thượng Tâm, mắt sáng rực. Từ xương mũi, khí đen bắt đầu lan ra đến thất khiếu.

Oán khí này thật quá mạnh!

"Người bình thường không dám dùng xương người làm đệm mũi. Rõ ràng cô đã từng đến La Sát Hải Thị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/la-sat-hai-thi/chuong-2.html.]

Những ai từng đến tiệm hương của tôi đều biết, hương của tôi hiệu quả kỳ diệu.

Tôi là Nguyên Anh, chủ tiệm Nhất Lô Hương, đồng thời là đời thứ 99 của phương sĩ Tử Anh thời Đại Tần.

Bán hương chỉ là nghề phụ, công việc chính của tôi là trừ tà hóa giải tà khí.

"Cô nói linh tinh gì vậy? Đây là xương đuôi cá voi ở vùng biển sâu!"

Nhìn ánh mắt né tránh của Thượng Tâm, tôi đoán cô ta biết rất rõ mình đã dùng loại vật liệu gì để làm đệm mũi.

"Thượng Tâm! Cô đã từng đến La Sát Hải Thị? Cô lừa tôi à?"

"Đừng nghe cô ta nói bậy! Ngoài cô ra, ai thèm dẫn tôi đến đó chứ?"

Thượng Tâm vội vàng giải thích với Hạ Kiều Kiều. Nhưng tôi dám chắc rằng, cô ta đã từng đến Hải Thị.

Về lý do che giấu, đó là chuyện giữa họ.

Nhưng cơ hội làm việc này, tôi nhất định phải giành lấy.

"Không cần về Hải Thị sửa lại đâu. Tôi có thể giúp cô ngay tại đây. Xem như chúng ta có duyên, tôi giảm giá cho cô, chỉ còn 88%."

"Cô bị làm sao thế?"

Tiếc rằng duyên này chỉ là một phía. Thượng Tâm phớt lờ tôi, không thèm bận tâm.

Sau khi đổi 7 miếng kim bính (mỗi miếng trị giá một vạn tệ), tôi và Kim Chi rời ngân hàng Thiên Địa lúc hai giờ sáng.

Chúng tôi tiến đến bến tàu bỏ hoang, từ xa đã thấy Thượng Tâm và Hạ Kiều Kiều đang sốt ruột chờ thuyền.

Có vẻ họ hy vọng thuyền Hải Thị sẽ tự đến đón.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp."

"Ai nói thế nhỉ? Là mấy tên ngốc không biết mời thuyền hả?"

Kim Chi làm ra vẻ ngạo mạn, còn Hạ Kiều Kiều liếc mắt ra hiệu cho Thượng Tâm không cần đáp lời.

Tôi lấy ba cây hương từ hộp hương ra, châm lửa, dùng ngón cái ép chặt trong lòng bàn tay, bốn ngón còn lại kẹp lấy hương.

Cắm hương xuống cát trắng rồi lạy ba cái, hương nghiêng về phía biển.

Kim Chi rải một nắm tiền giấy xuống biển, lập tức một chiếc xuồng cao tốc số 9 xuất hiện từ màn sương.

Một người lái thuyền, cởi trần mặc quần đùi trắng, vẫy tay gọi chúng tôi.

Kim Chi nhìn vào bộ n.g.ự.c rắn chắc của anh ta, liền vội vàng lên thuyền.

"Anh trai, anh có thường xuyên đeo balo không?"

Thượng Tâm và Hạ Kiều Kiều chen qua mặt tôi, lên thuyền trước.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một con ác quỷ có khuôn mặt như bùn nhão, lặng lẽ nổi lên từ mặt biển, nhìn chằm chằm vào Thượng Tâm.

Rằm tháng bảy, cửa quỷ mở.

Hải Thị vào thời điểm này chắc chắn sẽ không yên ổn.

Loading...