Lá Rơi Lặng Thầm - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:14:39
Lượt xem: 3,430
Nó giống như một đoàn tàu lơ lửng giữa không trung, vừa tận hưởng được cảm giác phấn khích mà lại không phải rơi xuống vực thẳm sâu hút.
Anh ta chẳng qua cũng chỉ là đang ở nhà bố mẹ, nấu bữa ăn cho Lục Vân “tình cờ đến thăm”.
Tôi không thể hỏi.
Nếu không thì sẽ là vô cớ gây sự rồi.
Trên thực tế, sớm đã có thể dự liệu được rồi, không phải sao?
Tôi đã học được cách bình tĩnh chấp nhận sự việc này và không còn cảm thấy đau lòng nữa.
Ăn tối xong, mọi người quyết định nhờ Từ Nam Khanh thuận đường đưa tôi về nhà.
Trước khi lên xe, một số nữ đồng nghiệp của Bùi Triệt đã đến an ủi tôi.
"Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt đã."
Tôi đã uống rất nhiều rượu, như rối gỗ mà đáp lời của mọi người.
Sau đó nằm trên ghế lái phụ và ngủ thiếp đi.
Xe của Từ Nam Khanh chạy rất ổn định.
Chỉ khi xe dừng ở dưới nhà, cậu ấy gọi tôi thì tôi mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Điện thoại không biết từ lúc nào đã trượt đến bên cạnh Từ Nam Khanh.
Tôi nhặt nó lên trong vô thức.
Sợi tóc cứ thế mà móc vào chiếc đồng hồ của Từ Nam Khanh.
Mọi thứ rất giống nhau.
Tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, "Xin lỗi, tôi..."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Từ Nam Khanh tháo đồng hồ ra, lập tức giữ khoảng cách với tôi để tôi thuận tiện gỡ tóc khỏi đó.
Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì cửa xe đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Gió lạnh tràn vào.
Bùi Triệt đứng trước cửa, giọng nói bình tĩnh như sự yên lặng trước giông bão: "Nam Kiều, em tốt nhất nên giải thích rõ ràng em đang làm gì."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Bùi Triệt mất kiểm soát trước mặt tôi.
Giọng nói của anh ta hầu như không nén được sự tức giận.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi và kéo mạnh tôi ra khỏi xe của Từ Nam Khanh.
Tôi gần như đã tỉnh rượu được tám chín phần, bình tĩnh nhìn anh ta: "Thả tôi ra. Tôi không làm gì cả."
"Anh đã nhìn thấy tất cả rồi!"
Lần đầu tiên, trên khuôn mặt điềm tĩnh của giáo sư Bùi, tôi thấy được sự phẫn nộ.
Tôi chợt nhớ đến khung cảnh giống hệt ngày tôi xuất viện.
Khóe môi tôi dãn ra nụ cười mỉa mai: "Tóc tôi vướng vào đồng hồ của cậu ấy, anh đừng hiểu lầm."
Bùi Triệt có lẽ cũng nhớ đến ngày hôm đó.
Vẻ tức giận đông cứng trên mặt anh ta.
8.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/la-roi-lang-tham/chuong-5.html.]
Phản ứng trong vô thức của Bùi Triệt vẫn khiến tôi ghê tởm.
Bởi vì tôi biết, nếu anh ta thực sự vô tội thì chắc chắn sau khi tôi nói ra điều này, anh ta sẽ tranh cãi với tôi.
Nói anh ta với Lục Vân là trong sạch, là tôi đang kiếm chuyện.
Nhưng Bùi Triệt thì không.
Anh ta hoảng rồi, cũng giật mình rồi, buông tôi ra, một lúc lâu cũng không nói lấy một lời nào.
Vì vậy, thời điểm Lục Vân nhào về phái anh ta, anh ta đã thực sự nghĩ đến việc có một cuộc hội ngộ hoành tráng với cô ả sau một thời gian dài xa cách.
Cũng nghĩ đến việc gác lại trách nhiệm làm chồng của mình, đè Lục Vân xuống ghế rồi hôn cô ấy thật mãnh liệt.
Chính sự xuất hiện của tôi đã khơi dậy cái “lương tri” làm chồng như cứt của anh ta.
Tôi bình tĩnh quay đầu lại và cảm ơn Từ Nam Khanh một tiếng.
"Tôi và Bùi Triệt còn có lời muốn nói, trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Từ Nam Khanh gật đầu rời đi.
Bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi phớt lờ Bùi Triệt, quay người đi về phía lối đi ở hành lang.
"Nam Kiều, chúng ta nói chuyện chút đi..."
Bùi Triệt muốn tiến đến kéo tôi nhưng tôi đột nhiên quay lại và tát anh ta một cái thật mạnh.
Tiếng tát rõ ràng vang vọng khắp dọc hành lang.
Những uất ức cùng tức giận vốn đã bị đè nén bấy lâu bỗng bùng phát.
Tôi nghĩ đến bóng lưng của anh ta khi rời khỏi bàn mổ, nỗi sợ hãi cùng bất lực khi bị chồng bỏ lại phía sau.
Tức đến run cả người, lạnh lùng nói: "Bùi Triệt, mẹ nó đừng chạm vào tôi, tôi chê anh bẩn.”
…
Tôi không biết Bùi Triệt đã giải thích điều này với gia đình anh ta như thế nào.
Tóm lại, Bùi Triệt đã chủ động chấm dứt chiến tranh lạnh rồi lại chuyển về ở.
Anh ta mua rất nhiều đồ chơi cho Đoàn Tử và ngày nào cũng ôm lấy Đoàn Tử cùng đồ chơi lượn lờ trước mặt tôi.
Dùng lại chiêu cũ:
"Kiều Kiều, em ôm Đoàn Tử một cái được không?"
Tôi lấy cái Đoàn Tử, vuốt ve nó vài cái.
Ngay khi anh ta tưởng tôi đã tha thứ cho anh ta thì chuông cửa reo.
Bố mẹ tôi xuất hiện ở trước cửa.
"Nam Kiều, nghe nói hai con đi công tác hả?"
"Đúng đó, hai người đem Đoàn Tử về nhà nuôi tạm trước."
"Khi nào con thì quay về?"
"Vẫn chưa biết."