Là Ngôi Sao Là Ánh Trăng - Chương 06 - 07 - 08
Cập nhật lúc: 2024-04-11 19:34:12
Lượt xem: 2,267
6
Ngày tôi ra nước ngoài, trời mưa rất lớn, máy bay xảy ra vấn đề, tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã chết, nhưng bọn họ không biết, tôi căn bản không có lên máy bay.
Tôi thay đổi thân phận, đến nơi khác học đại học.
Hoàn toàn tách khỏi cuộc sống của Tịch Hy Thần.
Nhưng sau này tôi mới biết được, ngày đó tôi ra nước ngoài, Tịch Hy Thần xảy ra tai nạn giao thông trên đường đến sân bay, mất trí nhớ.
Anh đến sân bay vì ai, không cần nói cũng biết.
Nhưng tôi cũng chẳng làm gì được.
7
Một tiếng chuông quen thuộc vang lên, kéo suy nghĩ đi xa của tôi trở về.
Cũng đánh thức Tịch Hy Thần.
Anh mở đôi mắt mở hồ ra nhìn tôi, tôi có chút thấp thỏm, “Thật xin lỗi, tôi lập tức tắt máy……”
“Nhận đi, không sao.”
Anh nói chuyện rất lễ phép.
Sau khi tôi xin lỗi và cảm ơn, dừng xe ở ven đường.
Người gọi đến là Chu Dữ An con trai của thầy nghiên cứu sinh: “Cô đang ở đâu? Còn đang bận sao?”
Thầy biết ba mẹ tôi đều đã mất, luôn quan tâm đến tôi rất nhiều, hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của tôi, ông ấy một hai phải bảo tôi về nhà ông ấy ăn cơm:
“Ba tôi bảo tôi đến đón cô.”
Bên trong xe rất yên tĩnh, giọng nói của Chu Dữ An vang lên rất rõ ràng, tôi không muốn nói nhiều với anh ấy trước mặt Tịch Hy Thần, sau khi nói cho anh địa chỉ gần nhà Tịch Hy Thần thì cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại thì Tịch Hy Thần mở miệng, “Bạn trai à?”
Giọng điệu thản nhiên, ánh mắt thanh lãnh, như là chỉ thuận miệng hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/la-ngoi-sao-la-anh-trang/chuong-06-07-08.html.]
Tôi khẽ cụp mắt xuống, không muốn giải thích nhiều, chỉ nói một câu “Là bạn bè”, rồi tiếp tục lái xe.
Mắt anh tối đi vài phần, cũng không hỏi thêm cái gì.
8
Mãi đến khi một tiếng chuông quen thuộc vang lên, tôi cầm điện thoại lên theo bản năng, lại phát hiện tiếng chuông đó là điện thoại của Tịch Hy Thần.
Tiếng chuông của anh thế mà lại giống như đúc của tôi, tôi không khỏi cứng đờ.
Mà anh lại bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt không gợn sóng, “Thật trùng hợp.”
Tôi mím môi, đây là tiếng chuông bài hát mà tôi thích nhất, trước kia tôi có từng nói với anh……
Sau khi Tịch Hy Thần nhận điện thoại, cô nghe thấy một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ đầu bên kia, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, bao nhiêu cảm xúc dâng trào đều đột ngột im lặng.
“Chừng nào anh mới trở về?”
Giọng nói rất thân mật, nhưng lại vang dội ở bầu không khí vô cùng yên tĩnh trong xe.
Tịch Hy Thần mở đôi mắt mơ hồ, không đáp lại mà ngược lại nhìn về phía tôi, “Có thể lái nhanh một chút không, có người không đợi được rồi.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng có thể khiến người phải suy nghĩ.
Lông mi tôi run rẩy, miễn cưỡng thu cảm xúc lại, gật đầu, sau đó tăng tốc độ.
Không biết là sợ không che giấu được cảm xúc của mình hay là sợ Tịch Hy Thần chán ghét tôi lái xe chậm, tôi giống như gấp đến mức không chờ được vậy, chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy.
Sau khi Tịch Hy Thần cúp điện thoại, không tiếp tục ngủ, vẫn luôn cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.
Chắc là đang trò chuyện với cô gái vừa rồi.
Nghe nói anh đã đính hôn.
Đối phương môn đăng hộ đối với anh, rất xứng đôi.
Chắc là người trong điện thoại đi.