Là Bạn Gái Chứ Không Phải Máy Rút Tiền! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:50:31
Lượt xem: 2,052
[FULL] Là Bạn Gái Chứ Không Phải Máy Rút Tiền!
Tác giả; Bánh đào cà chua
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Trời tuyết lớn, trên đường lái xe về quê ăn Tết, chúng tôi bị kẹt cứng trên cao tốc.
Bạn trai nói: "Sau này xe nhà em mang theo lúc cưới ít nhất cũng phải 50 vạn, dưới 50 vạn anh sẽ không lái."
Tôi bình thản hỏi: "Vậy nhà anh định đưa bao nhiêu tiền sính lễ?"
Anh ta đáp: "Bên anh toàn đưa 3 vạn, cùng lắm thì đưa 5 vạn thôi."
Anh ta bảo tôi nên hiểu chuyện, thông cảm cho bố mẹ anh ta kiếm tiền không dễ dàng.
Tôi gật đầu đồng ý: "Vậy được, chúng ta cưới đơn giản thôi, em không cần sính lễ, cũng không mang của hồi môn."
Anh ta tức giận bỏ mặc tôi một mình trên cao tốc, chặn liên lạc, lạnh nhạt bạo lực tinh thần với tôi.
Sau Tết, anh ta quay lại tìm tôi: "Đã nghĩ kỹ chưa? Em xin lỗi đi, xin lỗi rồi thì hôn sự này vẫn có thể tiếp tục."
Tôi cười lớn đáp: "Ngại quá anh Lữ, tôi kết hôn rồi."
1
Năm nay thời tiết xấu, mưa đông kèm bão tuyết, cả máy bay lẫn tàu cao tốc đều dừng hoạt động.
Tôi lái xe đưa Lữ Thanh về quê ăn Tết, nhưng bị kẹt cứng trên đường cao tốc.
Lữ Thanh trông có vẻ khó chịu, tôi đang định nói đùa vài câu để xoa dịu bầu không khí thì anh ta nhìn chằm chằm vào hàng xe phía trước, buông một câu: "Sau này xe nhà em mang theo lúc cưới ít nhất cũng phải 50 vạn, dưới 50 vạn anh sẽ không lái."
Tôi kinh ngạc liếc anh ta một cái. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Trong ấn tượng của tôi, Lữ Thanh không phải kiểu người sẽ nói ra những lời như vậy. Anh ta trước giờ luôn khiêm tốn, lễ độ, có nhân sinh quan ngay thẳng. Nếu không, tôi đã chẳng ở bên anh ta suốt hai năm qua.
Tôi giữ bình tĩnh, hỏi thẳng: "Vậy nhà anh định đưa bao nhiêu tiền sính lễ?"
Tôi nhận ra Lữ Thanh thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh, anh ta đã nở một nụ cười nửa miệng, đáp: "Bên anh toàn đưa 3 vạn, lắm thì 5 vạn là cùng."
Tôi cố giữ giọng bình thản, phân tích rõ ràng: "Vậy tức là nhà anh nhiều nhất chỉ đưa 5 vạn, nhưng lại muốn nhà em bỏ ra ít nhất 50 vạn mua xe?"
Lữ Thanh cũng biết yêu cầu này có phần quá đáng, bèn cố gắng biện minh: "Em phải hiểu chuyện một chút, bố mẹ anh kiếm tiền không dễ như bố mẹ em. Anh không thể vì cưới vợ mà vét sạch gia đình được!"
Tôi gật đầu ngay lập tức: "Vậy được, chúng ta cưới đơn giản thôi, em không cần sính lễ, cũng không mang của hồi môn."
Vẻ mặt Lữ Thanh lập tức vặn vẹo. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giận dữ hỏi: "Em không mang của hồi môn, vậy nhà mình lấy gì để sửa nhà?! Em có nghĩ cho tương lai của chúng ta không?!"
Căn nhà mà Lữ Thanh nhắc đến là tài sản trước hôn nhân của anh ta. Lương anh ta 1 vạn, tiền trả góp hàng tháng đã chiếm mất 8 nghìn. Nói cách khác, tôi không chỉ phải bỏ ra hơn một triệu, mà sau khi kết hôn, toàn bộ chi phí sinh hoạt gần như đều do tôi gánh vác.
Từng bước một, hôn nhân này đều nằm trong tính toán của anh ta.
Tôi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta, như thể lần đầu tiên thực sự nhìn rõ con người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/la-ban-gai-chu-khong-phai-may-rut-tien/chuong-1.html.]
Lữ Thanh luôn tỏ ra chính trực, nhưng khi chạm đến lợi ích cá nhân, bộ mặt thật mới lộ ra.
Tôi nói: "Đó là nhà trước hôn nhân của anh, chẳng liên quan gì đến em cả."
Lữ Thanh nhíu mày, phản bác ngay lập tức: "Sao lại không liên quan?! Sau khi kết hôn, em được ở miễn phí còn chưa đủ à?"
"Em cũng muốn sống thoải mái chứ, chẳng lẽ không nên bỏ tiền ra sửa sang lại nhà sao?!"
Tôi không muốn cãi nhau khi đang lái xe, nhưng vẫn không kiềm chế được sự bực bội trong giọng nói: "Anh tự nghĩ xem, kết hôn nhà anh nhiều nhất chỉ bỏ ra 5 vạn, còn nhà em ít nhất phải bỏ hơn một tỷ. Anh thấy thế có hợp lý không?"
Lữ Thanh sa sầm mặt mày: "Nhà em có tiền, nhà anh không có. Vì để chúng ta sống tốt sau khi kết hôn, em bỏ ra nhiều một chút thì sao chứ?!"
"Hai năm tình cảm, em nhất định phải tính toán chi li như thế à?!"
Tôi đã nhìn thấu sự giả dối của anh ta. Không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Trong lòng tôi chỉ còn một suy nghĩ:
Mối hôn sự này, không thể tiếp tục được nữa.
2
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chiếc xe của chúng tôi nhích lên thêm được mười mét trong bầu không khí nặng nề và im lặng.
Cộc cộc cộc, có người gõ vào cửa kính xe.
Tôi quay đầu lại, ngạc nhiên hạ cửa sổ xuống: "Anh cũng lái xe về quê à?!"
Cố Thời cười khổ: "Ừ, ai mà ngờ cao tốc lại kẹt thế này."
Anh ấy đưa vào hai lon cà phê, tôi vội nói cảm ơn.
Cố Thời nhìn thấy Lữ Thanh, quay sang tôi nói: "Em đưa bạn trai về ăn Tết à?"
Anh ấy rất lịch sự chào hỏi Lữ Thanh.
Lữ Thanh lạnh mặt, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi, không buồn đáp lời.
Tôi có chút ngại ngùng, nhưng Cố Thời chỉ cười nhẹ, không để bụng. Tôi dứt khoát xuống xe đứng nói chuyện với anh ấy.
Cố Thời là hàng xóm của tôi, trước khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi rất thân thiết, nhưng sau khi lên đại học thì dần dần ít liên lạc hơn.
Tôi chỉ vào chiếc Mercedes đứng thứ ba phía sau lưng, hỏi: "Chiếc xe đó là của anh à? Anh cũng đưa bạn gái về ăn Tết sao?"
Cố Thời hơi ngạc nhiên: "Sao em biết?"
Tôi chỉ cười mà không trả lời, vì chỉ có một người phụ nữ trong xe đó là đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt không mấy thân thiện.
Ánh mắt của cô ta quá sắc bén, tôi cũng không muốn tỏ ra vô ý tứ.
Chúng tôi chưa nói chuyện được bao lâu, tôi bèn giả vờ lạnh, giậm chân vài cái rồi nói:
"Anh mau về xe đi, trời lạnh kẻo cảm đấy."
Cố Thời có chút miễn cưỡng: "Em vào trước đi, anh muốn hóng gió thêm chút nữa."
Tôi quay lại xe, nhìn thấy Cố Thời co ro giữa dòng xe cộ đông đúc, rõ ràng lạnh đến run, nhưng vẫn không chịu vào xe.