KÝ ỨC MÉO MÓ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-31 10:11:48
Lượt xem: 47
Ngày thứ hai, tôi thức dậy muộn, bị tiếng mài d/ao làm ồn mà tỉnh giấc.
Tôi dụi mắt bước vào bếp, thấy chồng đang mạnh tay chặt gì đó bên cạnh cái thớt, tiếng động lớn như đang trút giận.
Trong nồi còn nấu canh, cẩn thận ngửi thì thấy có mùi tanh.
Đúng lúc tôi định lại gần xem, hỏi chồng đang làm gì.
Anh ấy đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười với tôi. Nụ cười đó suýt chút nữa làm tim tôi ngừng đập.
Khuôn mặt chồng đầy những vết m..áu, thậm chí trên răng còn dính vài sợi đỏ đỏ, mắt đỏ ngầu như cả đêm không ngủ.
Tôi sợ đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể há miệng nhìn anh ấy đầy kinh hoàng.
“Vợ à, sáng nay anh mới đi chợ mua xương dê, trưa nay nấu canh xương dê cho em.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đùa rằng: “Anh làm em tưởng đang nấu thịt người chứ.”
Chồng âu yếm lại gần, nói: “Sao có thể cho vợ yêu của anh ăn thịt người được chứ?”
Đến trưa, chồng múc cho tôi một bát canh xương dê đầy ắp.
Nhưng khi chồng đưa xương dê cho con trai ăn, con trai kiên quyết không chịu.
Chồng mặt lộ vẻ giận dữ, ngay lập tức trợn mắt nhìn con trai: “CON ĂN HAY KHÔNG?”
Hành động này khơi dậy những ký ức không tốt của tôi, tôi ngay lập tức đặt đũa bát xuống bàn, quay vào phòng.
Con trai cũng học theo tôi, để đũa bát xuống, lon ton theo sau tôi rời bàn.
Tôi bị buộc phải gợi lên những ký ức không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ky-uc-meo-mo/chuong-3.html.]
Trà Sữa Tiên Sinh
Trước đây, chồng tôi không phải là người chu đáo, dịu dàng như bây giờ, ngược lại, anh ấy thường b,ạo h-ành gia đình.
Thường xuyên đá’nh tôi bầm tím mặt mày, trên người đầy vết thâm tím. Ngày hôm sau đi làm còn phải ra ngoài với những vết thương.
Mỗi lần tôi bị đ&ánh đến không thể chịu nổi, muốn ly hôn, anh ấy đều quỳ xuống, mạnh tay tự v’ả vào mặt mình, nói rằng sẽ không đ.ánh tôi nữa.
Tôi là một người phụ nữ yếu đuối và bất lực, lần này qua lần khác tha thứ cho anh ấy.
Anh ấy bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Có lẽ là lần anh ấy đá!nh tôi bị thương ở chân. Sau đó tôi đi đón con, trên đường gặp tiệm đồ chơi, con trai nhìn thấy đồ chơi mới, rời tay tôi để chạy đến tìm đồ chơi. Đôi chân bị thương của tôi không thể đuổi kịp nó, thế là nó bị cuốn theo dòng người.
Con trai mất tích.
Tôi nổi giận với chồng mặc dù trước đây chưa từng như vậy.
May mắn thay, cô Triệu mới chuyển đến tầng trên không lâu gặp con trai tôi sau khi tan làm. Hôm sau cô ấy đưa con trai về nhà.
Từ đó trở đi, chồng tôi thay đổi, không bao giờ đ..ánh tôi nữa.
Sau khi về phòng, con trai ngoan ngoãn nằm trên đùi tôi.
Tôi vuốt ve đầu con, từng chút một, như đang vuốt ve báu vật.
Tôi lúc nghĩ đến những lời con nói với tôi hôm qua: “Bố mu.ốn g.i.ế.c mẹ.”
Lúc lại nghĩ đến lời chồng nói với tôi: “Cẩn thận với Đa Đa.”
Nhớ lại hành động khác thường của con, tôi biết mình không thể ngồi yên nữa.
Tôi phải tìm hiểu rõ, rốt cuộc chồng và con đang có chuyện gì.