Kinh xuân - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-02-12 15:12:16
Lượt xem: 306

10. 

Rời khỏi Trương Hành Giản, đơn giản như cái cách tôi bị đưa đến bên cạnh anh ấy năm đó. 

Tôi dặn quản gia, thu dọn những thứ tôi mang theo, còn lại cứ vứt đi. 

Sáng sớm hôm sau, tôi rời khỏi căn biệt thự đó. 

Tôi cứ nghĩ mình sẽ buồn một khoảng thời gian. 

Dù gì bảy năm trời, đâu dễ nói quên là quên. 

Nhưng thực tế đã dạy tôi một bài học đắt giá. 

Lịch trình quay phim, hợp đồng quảng cáo, họp báo cứ dồn dập, khiến tôi bận tối tăm mặt mày. 

Khó khăn lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, vừa cầm điện thoại lên, thấy tin Trương Hành Giản, Hà Tiệp kết hôn, còn chưa kịp phản ứng đã bị quản lý giật lấy, giục tôi nhanh chóng đi thảm đỏ. 

Ngày Trương Hành Giản kết hôn, tôi và anh ấy cùng lên hot search. 

Chỉ khác là, một người trên trang tin giải trí, một người trên trang thời sự dân sinh. 

#Lâm Ngữ - tạo hình thảm đỏ.

#Lâm Ngữ - mỹ nhân giáng trần, quảng bá phim mới.

#Hà gia gả con gái - chàng rể lại là…

#Thảo luận về liên hôn thương giới- chính trị.

Ảnh của chúng tôi xuất hiện trên hai chuyên mục khác nhau. 

Năm tháng đổi dời. 

Tôi ở chốn danh vọng, Trương Hành Giản chăn ấm gối êm. 

Sau thời gian bận rộn đó, tôi cũng không hề có thêm phút giây rảnh rỗi. 

Vì bệnh của mẹ tôi lại tái phát rồi. 

Tôi dốc hết tiền bạc chạy chữa cho mẹ. 

Tôi mời đội ngũ y tế giỏi nhất. 

Dù tiền cứ như nước chảy, nhưng chảy mãi không cạn. 

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không giữ được mẹ. 

Mẹ tôi nói, bà không sợ chết. 

Bà chỉ sợ thế gian này chỉ còn lại mình tôi. 

"Con gái yêu, mẹ chưa bao giờ muốn con kiếm thật nhiều tiền vì gia đình này.  Mẹ chỉ mong con được vui vẻ. Là mẹ không giỏi giang, khiến con phải chịu khổ, còn để con đau lòng thế này." 

Tôi nắm lấy bàn tay mẹ dần buông thỏng, khóc đến không thở nổi. 

Khi trở về căn nhà cũ để thu dọn di vật, tôi phát hiện mẹ đã chuẩn bị sẵn bao lì xì mừng năm mới cho tôi từ lâu. 

Bên trong là hai nghìn tệ, không phải tiền tôi gửi cho mẹ. 

Mà là tiền mẹ tự kiếm được từ những công việc nhỏ lẻ, từng đồng từng cắc góp lại. 

Cầm phong bao đỏ rực ấy, nỗi đau trong lòng tôi chợt trào dâng. 

Tôi không hiểu, bảy năm qua, tôi vắt óc kiếm thật nhiều tiền, vậy mà tại sao ngay cả mẹ ruột của mình cũng không giữ được?! 

Thế là tôi quyết định rời xa tất cả. 

Hủy bỏ mọi hợp đồng. 

Đeo ba lô lên, một mình lên đường. 

Tôi không đi đến những địa điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới. 

Mà là đến Mexico, rồi sang Trung Mỹ, đi qua Colombia rồi đặt chân vào Nam Mỹ. 

Khi đi qua Venezuela, tôi bị giữ lại vì vấn đề visa, còn bị đưa vào một căn phòng tối. 

Đối diện với một nhóm người không có thiện ý liên tục thẩm vấn bằng ngoại ngữ. 

Tôi phát hiện ra bản thân bình tĩnh một cách lạ thường. 

Không chỉ ngồi vững vàng trên ghế, mà còn trình bày rành mạch. 

Cả dáng vẻ khoanh tay lạnh lùng trước ngực, cũng giống như một cái bóng khác của chính tôi. 

Tôi dường như đã đánh thức một con người khác bên trong mình. 

Trong suốt hành trình này, tôi đã quay VLOG rồi đăng lên douyin. 

Ban đầu, fan cùng người qua đường đều không hiểu, rốt cuộc tôi đang làm gì, không đi diễn, không trả lời bình luận, chỉ một mình leo đồi lội suối nơi hoang dã. 

Chỉ đến sau này, họ cùng tôi đi qua thủ đô ở độ cao nhất, băng qua vùng đất khô hạn, đến tận cùng thế giới. 

Dần dần, màn hình tràn ngập những dòng chữ: Lâm Ngữ, hãy tự do thay cho tôi nhé! 

Chủ đề này còn một lần nữa leo lên hot search, 

Châm ngòi cho cuộc thảo luận của cộng đồng mạng về ý nghĩa của cuộc sống. 

Cho đến trạm cuối cùng, tôi trở về khu Đông. 

Dùng tiền mừng tuổi mẹ để lại, tôi mua một cây kem ở siêu thị trong khu dân cư cũ kỹ nơi tôi với mẹ từng sống. 

Sau đó ngồi dưới bóng cây râm mát, chậm rãi thưởng thức. 

Đợi đến khi kem tan hết, mặt trời cũng đã khuất núi. 

Tôi phủi đi lớp bụi trên quần, 

Trong ánh chiều tà, từ đó không ngoảnh đầu lại nữa. 

 

11.

Sau ngày hôm ấy, tôi chuyển tất cả sự nghiệp của mình từ trước màn ảnh về sau hậu trường. 

Ban đầu, có nhiều thứ không hiểu, không thiếu những lần bị đ.â.m sau lưng hay chèn ép. 

Thế nhưng cách tôi làm việc quyết đoán, trên bàn đàm phán luôn ngồi thoải mái, miệng cười nhẹ nhưng hành động lại không hề nhượng bộ. 

Cứ như đột nhiên tìm được cuộc sống phù hợp nhất với mình. 

Gặp lại Trương Hành Giản, là lúc tôi đang ngồi uống rượu bàn về lợi nhuận chia phần trong lần hợp tác với vị tổng giám đốc công ty đối tác. Đúng vậy, thật trùng hợp, anh ấy cũng đang ở đây bàn chuyện làm ăn. 

Chắc là Trương Hành Giản chưa từng thấy tôi say rượu. 

Bởi vì trước đây, tôi không bao giờ dám uống nhiều trước mặt anh ấy. 

Vừa sợ bản thân thất thố, lại sợ bị cồn làm tê liệt mà lỡ miệng nói ra lời trong lòng. 

Chạm mặt Trương Hành Giản, là trên đường đi vào nhà vệ sinh. 

Thực ra, khi tỉnh táo nghĩ lại, tôi mới nhận ra đó có lẽ là sự sắp đặt có chủ đích của Trương Hành Giản. 

Khoảng cách từ lần cuối chúng tôi gặp nhau đến bây giờ đã hơn một năm. 

Tôi từng nghĩ khi gặp lại, tôi sẽ bối rối, sẽ lúng túng, sẽ xa cách. 

Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, tôi chỉ cảm thấy như gặp một người bạn lâu ngày chưa liên lạc. 

Tôi rất tự nhiên nhẹ nhàng gật đầu, dùng nụ cười mà mình quen thuộc nhất, mắt cong cong, lên tiếng: 

"Đã lâu không gặp, Trương Hành Giản." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kinh-xuan-czbt/chuong-5.html.]

 

Tối hôm ấy, Trương Hành Giản đưa tôi về phòng bao. 

Nhưng không rời đi. 

Ngược lại, anh ấy còn ngồi xuống trước ánh mắt vui mừng của vị tổng giám đốc kia. 

"Haizz, nói sớm đi, hóa ra cô Lâm đây là bạn của Tổng Giám đốc Trương!" 

"Không thành vấn đề, cứ theo kế hoạch trước đó, chúng ta chia bảy-ba, sáng mai, không, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý soạn hợp đồng ngay!" 

Tôi nghiêng đầu, chống tay nhìn Trương Hành Giản. 

Thấy giữa chân mày anh ấy giãn ra, thần sắc bình thường, chỉ có khóe môi hơi mím lại. 

Anh ấy đang tức giận. 

Nhưng là tức giận vì điều gì chứ? 

Trước đây, có lẽ tôi sẽ trằn trọc suy nghĩ suốt đêm. 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy đó chỉ là cảm xúc đơn thuần của nười ta mà thôi, việc gì mình phải phí sức bận tâm cơ chứ. 

12

Tôi không từ chối sự giúp đỡ của Trương Hành Giản. 

Sự xuất hiện của anh ây iúp cuộc hợp tác này trở nên đơn giản hơn rất nhiều. 

Chuyện này khiến tôi nhớ lại một bộ phim truyền hình mà mình từng đóng. 

Để tạo dựng cốt truyện tình cảm, vào thời khắc quan trọng nữ chính luôn nhận được sự giúp đỡ của nam chính, từ đó trở thành huyền thoại. 

Lúc đó, trên mạng tràn ngập những lời chửi bới: 

【Cái quái gì vậy? Nữ chính mạnh mẽ mà vẫn cần đàn ông cứu?】 

【Buồn cười thật, nữ chính thật sự phải tự thân vận động chứ!】 

Nhưng nếu nhìn từ góc độ nam chính trong tiểu thuyết dành cho nam giới, thì nam chính dù có dựa vào cha mẹ, vợ con để thăng cấp lại được khen hết lời, đúng chuẩn "quân tử" cơ mà. 

Lúc đó tôi liền nghĩ, tôi không cần làm "nữ chính mạnh mẽ" gì cả. 

Có cách giải quyết đơn giản, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối? 

Ra khỏi khách sạn, tôi đứng bên đường. 

Trương Hành Giản từ cổng chính bước ra, cúi mắt hỏi: 

"Em đi đâu? Tôi đưa em về." 

 

Nhìn gương mặt điển trai quý phái của anh ấy dưới ánh trăng, tôi không nhịn được mà bật cười: 

"Tổng Giám đốc Trương, anh quên rồi sao, bây giờ tôi cũng có xe riêng, có tài xế đưa đón rồi đấy." 

Trương Hành Giản khựng lại. 

Hiếm khi mất tập trung. 

Anh ấy ngừng một chút, rồi hỏi: 

"Em đã bán hết những thứ tôi tặng sao?" 

"Ừ, đúng vậy." Tôi gật đầu. 

Dù sao nhà đất mấy năm nay mất giá, xe để lâu cũng giảm giá trị, tôi thà quy đổi chúng thành tiền mặt để có thể sử dụng vào những việc tốt hơn. 

Trương Hành Giản im lặng một lúc, rồi mở miệng lần nữa. 

Không biết có phải do gió đêm quá lạnh không, khiến giọng anh ấy nghe có chút khàn khàn: 

"Trước đây... tại sao em không gọi cho tôi?" 

Gọi cho anh ta? 

Tôi suýt chút nữa hiểu lầm ý. 

Giây tiếp theo, tôi nhận ra. 

Trương Hành Giản đang hỏi vì sao khi gặp khó khăn tôi không tìm anh ấy giúp đỡ. 

Dù sao trước đây Trương Hành Giản cũng từng dặn: "Nếu có gì cần, cứ gọi cho trợ lý của tôi bất cứ lúc nào." 

Tôi nên trả lời thế nào đây? 

Tôi mỉm cười, nhìn anh ấy, đáp: 

"Tổng Giám đốc Trương, không biết anh đã từng nghe câu này trên mạng chưa:

'Một người yêu cũ đúng chuẩn, chính là phải như đã c.h.ế.t đi rồi', đúng chứ?"

13. 

Sau đêm đó, tôi và Trương Hành Giản không còn gặp lại nhau. 

Tôi dốc toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp của mình, ngày càng thành công. 

Còn Trương Hành Giản bước vào giới chính trị, thân phận cùng địa vị thay đổi khiến con đường phát triển sự nghiệp của anh ấy cũng rẽ sang hướng khác. 

Vì thế, tại khu Đông, sau khi Trương Hành Giản rời đi, tôi dần trở thành người thay thế anh ấy. 

 

Sau khi đứng vững, việc đầu tiên tôi làm là thu mua những công ty giải trí mang danh làm phim nhưng thực chất lại kinh doanh dịch vụ ngầm mà ngày xưa mình từng dính bẫy. 

Những ai đồng ý bán cho tôi, tôi đều tính toán rõ ràng từng đồng. 

Những kẻ không đồng ý, tôi cũng không ngại dùng vài thủ đoạn để khiến chúng tự nguyện nhả ra. 

Những cô gái làm việc cho tôi, tôi bảo đảm từng bản hợp đồng của họ đều sạch sẽ, hợp pháp. 

Dần dần, mỗi nữ minh tinh dù lớn hay nhỏ, chỉ cần gặp vấn đề về hợp đồng mờ ám, đều chủ động tìm đến tôi. 

Trong giới giải trí, có những điều không cần nói ra, người hâm mộ tự khắc suy diễn. 

Những góc khuất mà đến giới tư bản cũng không lật đổ được, cuối cùng cũng lộ diện trước công chúng. 

Xuân đi thu đến. 

Nắng cháy đông lạnh. 

Cho đến một ngày, khi tôi đang bàn chuyện làm ăn, 

Bỗng có một cô gái hoảng hốt ngã xuống chân tôi. 

Trước khi vệ sĩ kịp lao đến, cô ấy đã nắm c.h.ặ.t t.a.y áo tôi, dùng hết dũng khí, đôi mắt cháy rực khẩn cầu: 

"Xin chị… cứu em!" 

Tôi cúi xuống, nhìn khuôn mặt trang điểm tự nhiên, chiếc váy trắng đơn giản. 

Cùng với ánh mắt sợ hãi và diễn xuất vụng về, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên của tôi cũng có thể nhìn thấu. 

Tôi bật cười, hỏi cô ấy: 

"Em tên gì?" 

Cô ấy nói: 

"Em tên Lâm Ngữ. "

"Chị ơi, em trùng tên với chị đấy. " 

"Em cũng tên là Lâm Ngữ." 

Loading...