Kinh xuân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-12 15:10:35
Lượt xem: 207
6.
Đó là một nữ diễn viên mới xuất đạo không lâu.
Tên là Phương Linh.
Cũng giống tôi năm ấy, trong lúc cô ta tuyệt vọng nhất, dũng cảm nhất, đã gặp được người đàn ông quyền thế Trương Hành Giản.
Thật ra những năm qua không thiếu phụ nữ tìm mọi cách để tiếp cận anh ấy.
Có người rực rỡ phóng khoáng, có người dịu dàng đáng yêu, cũng có người thuần khiết vô tội.
Thậm chí có người cố tình sao chép với cách tôi từng thành công.
Nhưng rất ít ai thành công.
Không phải vì tôi tự tin rằng Trương Hành Giản hứa hẹn điều gì với mình, hay ngây thơ nghĩ rằng anh ấy chung thủy vì tôi.
Mà là bởi vì Trương Hành Giản quá bận rộn, không có thời gian.
Công việc kinh doanh của Trương Hành Giản quá lớn, phạm vi quá rộng, để duy trì quy mô hiện tại, phần lớn đều là anh ấy đích thân xử lý.
Điều này khiến anh ấy không thể trở thành mấy tổng tài trong tiểu thuyết chỉ cần ngồi trong văn phòng cao tầng, nhìn xuống thành phố được.
Hơn nữa, Trương Hành Giản cũng không quá hứng thú với những cuộc vui sa đọa.
Phần lớn thời gian, anh ấy thà ngồi trên chiếc sofa lún sâu, tận hưởng vài khoảnh khắc thư giãn.
Vậy nên, Phương Linh chính là một ngoại lệ khác.
Từ khi Trương Hành Giản đưa Phương Linh về, rất nhiều người nói rằng tôi sắp "thất sủng" rồi.
Anh ấy sắp xếp cho cô ta ở nơi khác.
Giống như tôi năm đó, cho cô ta tài nguyên, cho cô ta quan hệ, giúp cô ta nhanh chóng nổi như cồn trong giới giải trí.
Chúng tôi cũng được tính như tình địch từng nghe danh nhau, nhưng lại chưa từng gặp mặt.
Nhưng giới giải trí này, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại gặp.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi chạm mặt nhau trong cùng một đoàn phim.
Tôi không rõ bình thường Phương Linh và Trương Hành Giản ở bên nhau như thế nào.
Nhưng tôi biết, khi Trương Hành Giản muốn cưng chiều một người, anh ấy sẽ khiến người ta có cảm giác như thể anh ấy sẽ sẵn sàng dâng cả thế giới cho bạn.
So với những kim chủ chỉ biết nói những lời tục tĩu, sở thích quái đản, thì Trương Hành Giản quả thực rất khác biệt.
Hơn nữa, Trương Hành Giản lại có ngoại hình ưu tú, tính cách ngày thường cũng hòa nhã.
Phương Linh chắc là đã tin là thật.
Trong lúc quay phim, cô ta cố tình NG, thậm chí còn đề nghị với đạo diễn:
"Để cảnh quay chân thực hơn, tôi có thể tát thật được không?"
Đạo diễn khó xử.
Cả hai chúng tôi đều có chung một kim chủ, ông ấy không thể đắc tội ai cả.
Điều này khiến Phương Linh không vui.
Thế là ngay tại chỗ, cô ta gọi điện cho Trương Hành Giản để bán than.
Cô ta cố ý bật loa ngoài, tôi nghe được giọng anh ấy trầm thấp dỗ dành: "Được, anh biết rồi."
Như thể nhận được một lời hứa hẹn,
Phương Linh sau khi cúp máy liền nhìn tôi với vẻ chờ xem kịch hay.
Trên mặt cô ta là sự đắc ý, tự tin rằng mình nắm chắc phần thắng.
Lúc ấy, tôi thật sự nghĩ rằng Trương Hành Giản sẽ bênh vực cô ta.
Dù sao thì câu "Được, anh biết rồi" ấy, dịu dàng đến thế mà.
Ngay cả đạo diễn cũng không nhịn được cảm thán: "Người cũ sao bì được với người mới."
Tôi cầm điện thoại lo lắng cả đêm.
Không ngờ sáng hôm sau, người bị đuổi khỏi đoàn phim lại chính là Phương Linh cùng với nhà sản xuất đã đưa cô ta vào đây.
Sau đó, trong giới giải trí hoàn toàn không còn tin tức gì về cô ta nữa.
Vài ngày sau, Trương Hành Giản đến thăm tôi trên phim trường, đón tôi về nhà.
Lúc dừng đèn đỏ, anh ấy đột nhiên hỏi:
"Tiểu Ngữ, em muốn được bù đắp thế nào?"
Bù đắp?
Là đang nói về chuyện của Phương Linh sao?
Tôi nghiêng đầu, nhìn đường nét góc cạnh của anh ấy dưới ánh đèn màu,
trong đầu không tự chủ nhớ lại khuôn mặt tèm nhem nước mắt của Phương Linh lúc rời đi.
Hôm đó, cô ta quỳ trước mặt tôi, túm lấy vạt váy tôi mà cầu xin:
"Lâm Ngữ, Lâm Ngữ, là tôi sai rồi! "
"Tôi không nên nhắm vào cô, không nên nhỏ nhen như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kinh-xuan-czbt/chuong-3.html.]
"Xin cô, hãy để tôi gặp Trương tiên sinh, tôi cầu xin cô! "
"Tôi còn nợ phải trả, tôi không thể rời khỏi giới này. "
"Nhà tôi vẫn còn người đang chờ tôi kiếm tiền nuôi sống.
"Có thể xin anh ấy tha cho tôi lần này được không? Tôi biết sai rồi mà…"
Nếu hỏi tôi có thấy hả hê không?
Có, hả hê chứ. Ai mà không thích cảnh vả mặt cơ chứ?
Nhưng có vui không?
Không, tôi chẳng hề vui.
Vì kết cục của Phương Linh, chẳng phải cũng chính là tương lai của tôi hay sao?
Trương Hành Giản giống như một bông anh túc.
Anh ấy dùng những cám dỗ xa hoa để dẫn dụ bạn, khiến bạn nghiện.
Đến khi bạn hoàn toàn chìm đắm, anh ấy lại lạnh lùng nói rằng, đó vốn không phải bản chất của anh ấy, mà do lòng tham của chúng ta, mới tin chúng là thật.
Khi Trương Hành Giản muốn, anh ấy có thể cho bạn ba phần yêu thương.
Khi không muốn, bạn chẳng là gì cả.
Vậy nên, tôi hoàn toàn không cần phải băn khoăn hay hoài nghi rằng anh ấy có thật lòng với tôi không.
Điều tôi cần làm, chỉ là cúi mắt, khẽ nói:
"Không cần đâu Trương tiên sinh. Em không cần tiền, anh về là tốt rồi."
Chỉ như vậy, tôi đã có thể ở bên Trương Hành Giản năm này qua năm khác.
Từ hai bàn tay trắng, tích lũy tài sản.
Từ một cô gái non nớt, đến khi đủ bản lĩnh để xoay chuyển mọi thứ trong lòng bàn tay.
7.
Bây giờ, đã là năm thứ tám tôi quen biết Trương Hành Giản.
Ngay khi anh ấy bảo trợ lý xử lý hết những bóng hồng xung quanh, tôi lại đọc được tin tức anh ấy đính hôn với thiên kim hào môn giới chính trị.
Lễ đính hôn này xa hoa vô cùng, trong số khách mời có không ít chính khách.
Trương Hành Giản diện bộ vest cắt may tinh xảo, càng làm nổi bật dáng người cao ráo.
Trên môi là nụ cười lễ độ, nắm tay vị hôn thê.
Trong video, họ cùng nhau tiếp đón quan khách.
Lúc trò chuyện, đôi khi họ nhìn nhau mỉm cười, càng nhiều hơn là những khoảnh khắc Trương Hành Giản nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ấy.
Tất cả đều trông thật hài hòa, thật ấm áp.
Bất kể về gia thế hay khí chất, hai người họ trông thật xứng đôi.
Tôi không biết nên cảm thấy thế nào khi nhìn đoạn video ấy.
Vừa chua xót, vừa trống rỗng tê dại.
Giống như khi đang đọc một tiểu thuyết dài kỳ, lại vô tình lật đến cái kết OE từ trước.
Hoặc như khi ăn cơm một mình, nhận được một tin nhắn, hí hửng mở ra xem, rồi phát hiện đó chỉ là tin nhắn quảng cáo từ nhà mạng.
Trước đây tôi đã từng nghĩ, nếu Trương Hành Giản thực sự thích ai đó hoặc muốn kết hôn, tôi nên làm gì đây?
Là chủ động rời đi?
Hay nhân cơ hội kiếm một khoản lớn?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng có câu trả lời.
Vì với vị thế của Trương Hành Giản, chỉ cần anh ấy không muốn, không ai có thể giục anh ấy kết hôn cả.
Không giống như tôi, mỗi lần về nhà thăm mẹ, bà đều nhắc:
"Tiểu Ngữ à, con với Hành Giản cũng quen nhau nhiều năm rồi, sao vẫn chưa cưới?
"Là do nó không muốn sao?"
Tôi tất nhiên không thể nói với mẹ rằng, Trương Hành Giản vốn chưa từng có ý định kết hôn với tôi.
Tôi chỉ có thể cắn răng nói:
"Mẹ, do con muốn đóng phim, là con chưa muốn cưới."
Tôi biết mẹ không phải không nhận ra điều gì bất thường.
Nhưng cuối cùng, mẹ chỉ thở dài, vỗ vai tôi an ủi:
"Con ngoan, nếu bên ngoài không vui, thì về nhà đi, mẹ nuôi con."
Tôi ôm lấy mẹ, không nói gì, nước mắt rơi đầy trong lòng mẹ.
Tôi vẫn luôn nghĩ, Trương Hành Giản sẽ không kết hôn.
Ít nhất, là trước hôm nay.
Nhưng lần này, có lẽ, anh ấy thật sự nghiêm túc rồi.