Kinh xuân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-12 15:09:16
Lượt xem: 213

1. 

Năm hai mươi tuổi, tôi bị coi như một món quà người ta gói tặng cho Trương Hành Giản. 

Năm đó, tôi gia nhập giới giải trí, chân ướt chân ráo vào nghề, dựa vào gương mặt có chút nhan sắc nên được nhiều người biết đến qua mấy bộ phim chiếu mạng, từ đó bắt đầu nhận được đến tay một số vai phụ cũng tính là khá ổn. 

Nhưng không ngờ lại bị chính người quản lý của mình bán đứng rồi lừa ký vào hợp đồng lao động bất bình đẳng. 

Công ty mới bề ngoài vẫn hoạt động bình thường như mấy công ty khác trong ngành phim ảnh, nhưng thực chất lại kinh doanh loại dịch vụ ngầm dành cho những kẻ quyền thế, biến những minh tinh nhỏ như chúng tôi thành "hàng cao cấp", khác biệt với những hot girl d.a.o kéo mạng. Bọn chúng còn đặc biệt hứng thú với việc sắp xếp "kim chủ" cho chúng tôi. 

Nhưng Trương Hành Giản không nằm trong danh sách đó. 

Anh ấy là kẻ nắm quyền ở khu Đông. 

Không cần nói đến chuyện công ty tôi có đủ tư cách tiếp cận Trương Hành Giản hay không. 

Ngay cả khi có quan hệ, cũng chẳng ai dám nhắm vào anh ấy. 

Trương Hành Giản không phải chỉ đơn giản là một cái tên. 

Có người nói anh ấy lạnh lùng, khó gần. 

Có kẻ lại bảo anh ấy tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác. 

Tóm lại, Trương Hành Giản là một nhân vật cực kỳ khó đối phó. 

 

Có lẽ do tôi đủ may mắn. 

Khi tôi nhiều lần lấy cớ sức khỏe không tốt trốn tránh, nhưng vẫn bị công ty ép đi tiếp rượu cho một lão tổng bốn mấy năm mươi tuổi, đúng lúc đó, Trương Hành Giản cũng đang bàn chuyện làm ăn trong câu lạc bộ này. 

Một bên là kẻ trung niên háo sắc, một bên là người nắm quyền tuổi trẻ tài cao. 

Tôi nghĩ, bất cứ ai rơi vào tình huống này cũng sẽ có cùng lựa chọn như tôi. 

Lúc đó tôi mới hai mươi. 

Chưa biết yêu là gì. 

Chỉ cần nghĩ đến việc phải nằm trên giường của những gã đàn ông trung niên đầy dầu mỡ, rơi lệ cho số phận đáng thương của mình, tôi đã cảm thấy thế giới của tôi dường như sập đổ. 

Vì thế, tôi đã dồn hết sức lực đẩy người quản lý ra, giả vờ trượt chân rồi ngã ngay dưới chân Trương Hành Giản. 

Bây giờ nhìn lại, có lẽ đó là lần diễn dở tệ nhất trong sự nghiệp của tôi. 

Bề ngoài giả vờ như vô tình, nhưng thực chất tôi đã rất căng thẳng, căng thẳng đến mức không che giấu nổi sự sợ hãi cùng tuyệt vọng của mình. 

Cũng như… cái liều lĩnh bất chấp tất cả. 

Thậm chí, tôi còn gấp gáp đến mức trước khi Trương Hành Giản kịp ra hiệu cho vệ sĩ kéo tôi đi, tôi đã chủ động bám lấy ống tay áo anh ấy, ánh mắt cầu xin, ngẩng đầu:

"Tiên sinh, ngài có thể... giúp em không?" 

Hôm đó, tôi trang điểm nhẹ, mặc áo thun đơn giản phối với váy trắng. 

Bề ngoài tuy đầy toan tính, nhưng thực ra lòng tôi rất loạn. 

Tôi sợ mình không đủ xinh đẹp, sợ mình không thể thu hút được Trương Hành Giản. 

Tôi biết mình có khuôn mặt đẹp. 

Nhưng trên thế giới này, không thiếu người đẹp. 

Nhất là với những người như Trương Hành Giản, những kẻ có quyền lực trong tay, bọn họ đã thấy quá nhiều, đến mức cái đẹp cũng trở thành điều nhàm chán. 

May mắn là trước khi tôi đi, chị Triệu quản lý  đã nói một câu chí lý: 

"Cô phải tỏ ra yếu đuối mong manh, mới dễ khiến mấy lão già đó động lòng thương hại. "

"Khi còn trẻ, không có gì trong tay, thứ họ yêu nhất là người vợ tào khang đã cùng mình vất vả gây dựng sự nghiệp. Nhưng khi phất lên rồi, cái họ thích chính là tìm kiếm thanh xuân đã mất trên người những cô gái trẻ." 

Nghĩ lại, đàn ông đa phần đều không thoát hoài niệm về tuổi trẻ ngày xưa. 

Cũng giống như vở tuồng "Cứu con hát thanh lâu" từ xưa đến nay chưa bao giờ lỗi thời cả. 

Làn da non mềm, mong manh dễ vỡ, luôn có thể khơi dậy một chút thương tiếc trong lòng đám đàn ông ấy.  

Hôm đó, Trương Hành Giản ngồi tựa vào ghế sofa da, hai chân vắt chéo, dáng vẻ thư thái. 

Anh ấy cúi mắt nhìn tôi, vẻ mặt không gợn sóng, khiến tôi vô cùng lo lắng. 

Tôi không thể đoán được Trương Hành Giản đang nghĩ gì, toàn thân căng thẳng đến mức lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. 

Cho đến khi, những ngón tay lạnh lẽo nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ấy đối diện với tôi. 

Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như mình bị anh ấy nhìn thấu vậy. 

Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: "Em tên gì?" 

Trương Hành Giản chủ động hỏi tên tôi! 

Đây là một điềm tốt! 

Tôi thầm thở phào một hơi, nghĩ rằng mình đã thành công, liền nhẹ giọng đáp:

"Lâm Ngữ, em tên Lâm Ngữ." 

Tôi cứ nghĩ Trương Hành Giản sẽ tiếp tục hỏi thêm thông tin về tôi. 

Không ngờ anh ấy chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, sau đó nói:

"Được, tôi nhớ rồi." 

Rồi vẫy tay, ra hiệu cho chị Triệu vẫn đang sợ đến nỗi không dám lên tiếng kéo tôi ra ngoài. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kinh-xuan-czbt/chuong-1.html.]

Lúc đó, tôi như ch.ết lặng. 

Khi còn trẻ, người ta thường không giỏi che giấu cảm xúc. 

Sắc mặt tôi lập tức tái nhợt, cảm giác như cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây thôi. 

Tôi chỉ nghĩ đến khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ mà mình không thể nào trả nổi, sau đó đến việc bản thân sẽ bị đuổi khỏi giới giải trí. 

Sau khi trở về, chị Triệu càng giận dữ, chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng xối xả: 

"Lâm Ngữ, cô không muốn chữa bệnh cho mẹ cô nữa à?

"Ngay cả Trương Hành Giản mà cô cũng dám đụng vào, cô muốn kéo cả chúng tôi ch.ết chung mới vừa lòng hay sao? "

"Cô có biết mình là cái thá gì không? Ngay cả tiểu hoa đán hot nhất hiện tại Triệu Như Như, cũng không thể trèo lên giường hắn, sau đó bị chặn hết tài nguyên, cô nghĩ mình có tư cách gì hả?" 

Tôi ch.ết lặng, mặc kệ chị ta mắng, chỉ thấy tương lai mờ mịt. 

Không ngờ, giữa chừng, chị Triệu nhận được một cú điện thoại. 

 

Tôi thấy chị Triệu nghe máy, ban đầu sửng sốt, sau đó ngập ngừng gật đầu đáp lại. 

Cuối cùng, chị ta cúp máy, ánh mắt phức tạp nhìn tôi. 

Tôi khẽ rùng mình. 

Đêm đó, cùng với bản hợp đồng giải ước, tôi bị đưa đến biệt thự Bắc thành. 

Bị coi như món quà, dâng tặng cho Trương Hành Giản.

2.

Tôi đã ở bên cạnh Trương Hành Giản bảy năm. 

Cũng là người duy nhất trong những năm qua có thể dùng diễn xuất vụng về để thành công tiếp cận anh ấy. 

Đối với tình huống đặc biệt này, 

Nhiều người rất thích tô vẽ câu chuyện này thành bức tranh màu hồng kiểu như “Anh ấy chỉ đối xử khác biệt với tôi” hay “Tôi là sự tồn tại đặc biệt duy nhất”. Thật nực cười.

Thân con gái lăn lộn nơi đất khách quê người, tôi cũng không phải chưa từng mơ mộng như thế. 

Đôi khi tôi cũng tò mò, rốt cuộc tại sao năm đó Trương Hành Giản lại mắc bẫy của tôi. 

Khi tâm trạng tốt, anh ấy sẽ nhàn nhã vuốt ve lưng tôi, rồi hờ hững nói: “Có lẽ là do em diễn cũng không tệ lắm.” 

Tôi nghe ra được, Trương Hành Giản lại đang trêu tôi. 

Thật ra, Trương Hành Giản không giống như lời đồn đại bên ngoài: nóng nảy, tính khí thất thường. 

Ngược lại, phần lớn thời gian Trương Hành Giản rất trầm lặng, chỉ có tôi ở bên ríu rít nói cười mãi. 

Đáng lý ra, kiểu người ồn ào như tôi không hợp với gu của thị trường bây giờ. 

Có lẽ… có lẽ là anh ấy cũng cảm thấy trong căn biệt thự rộng lớn này, nếu không có ai nói chuyện, cũng thật lạnh lẽo. 

Nhưng nếu chỉ vì tính khí tốt mà nghĩ rằng Trương Hành Giản là người dễ gần, thì quả thật quá ngây thơ. 

Khoảng nửa năm sau khi tôi được đưa đến bên cạnh anh ấy, lần đầu tiên tôi được phép đi cùng Trương Hành Giản đến Miami để bàn chuyện làm ăn. 

Lúc đó tôi còn nhỏ, cái gì cũng tò mò. 

Dù sớm đã nghe về những thủ đoạn cùng thế lực của anh ấy, 

Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng xã hội này không phải chỉ có giàu sang quyền lực, cũng không phải chỉ có trắng hoặc đen. 

Cùng lắm thì giống như trong phim truyền hình, tôi giả vờ không thấy, không nghe, giữ mình an toàn là được. 

Thế nhưng, khi Trương Hành Giản nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ép tôi cầm con d.a.o trong tay, rồi lạnh lùng chặt đứt bàn tay của một gã da trắng, tôi đã sợ đến mức sắp ngất. 

Tôi nhớ rõ hôm đó, tôi chạy ra ngoài nôn đến tận khi trời tối, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng hét thảm thiết của gã kia vang vọng trong đầu. 

Mãi cho đến khi… gã ta hoàn toàn im lặng. 

Toàn thân tôi run rẩy, không dám tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, chỉ có mồ hôi lạnh theo gáy chảy xuống, thấm ướt áo. 

May mắn là sự căng thẳng khiến tôi trở nên nhạy bén, 

Giúp tôi kịp thời phát hiện ra ánh mắt mà Trương Hành Giản nhìn tôi khi bước ra ngoài chính là không quan tâm, không hứng thú. 

Tóm lại, chính là… vô vị. 

Tim tôi như bị bóp nghẹt. 

Vô vị. 

Đây là điều chí mạng. 

Đặc biệt là với một chim hoàng yến mới có chỗ đứng như tôi. 

Lúc đó lòng tôi hoảng loạn cực độ. 

Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn không thể tin nổi tại sao khi đó mình lại liều lĩnh như vậy, 

Không biết là vì sợ hay vì tuổi trẻ bồng bột, 

Mà dám chủ động quyến rũ Trương Hành Giản trên chiếc Maybach trên đường về khách sạn. 

Dùng diễn xuất vụng về, cùng những động tác chẳng có kỹ năng, 

Chủ động dâng hiến. 

 

Loading...