Kính Xin Trưởng Công Chúa Tự Mình Làm Mẫu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-23 21:02:40
Lượt xem: 523
4
Ta vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc: "Hôm qua chàng nằm dưới ~ hôm nay chàng vẫn nằm dưới ~ ngày mai chàng cũng nằm dưới ~ chàng mãi mãi sẽ nằm dưới..."
Đang bước đi trong hoàng cung, bỗng có giọng nam ôn nhu vang lên từ phía sau: "Công chúa đang hát về ai vậy?"
Ta đắc ý đáp: "Tất nhiên là Nhiếp..."
Nhưng ngay khi ấy, cảnh giác dâng trào, ta dừng lời đột ngột, suýt cắn phải lưỡi. Ta chỉnh lại mái tóc bay trong gió, ngẩng cao đầu: "Công chúa ta hát ca khúc, chàng cũng muốn quản sao?"
Không chịu thua. Đừng lại gần, lại gần ta sẽ hét lên đó!
Nhiếp chính vương khẽ cười lạnh: "Phò mã của công chúa, đã được định rồi."
Ta sực nhớ lại điều gì, lộ vẻ vui mừng: "Là vị phò mã kinh diễm mà chàng đã từng nhắc đến?"
Mắt hồ ly của Nhiếp chính vương khẽ nheo lại: "Đúng vậy..."
Ta vừa định reo mừng thì nghe hai chữ lạnh lùng phát ra: "Chính là... ta."
5
Ta là một công chúa bất hạnh nhất trong lịch sử.
Người đệ đệ không biết tốt xấu của ta, lại thẳng thừng phê chuẩn hôn sự với Nhiếp chính vương. Đây là tội lỗi thứ nhất.
Những muội muội vô tình của ta, còn nói rằng ta đã lấy được người nam tử xuất sắc nhất thiên hạ. Đây là tội lỗi thứ hai.
Phụ mẫu ta, những người đã lui về an hưởng tuổi già, khi nghe tin ta sắp xuất giá, cười đến nỗi miệng không thể khép lại. Đây là tội lỗi thứ ba.
Tất cả bọn họ đều có tội, nhưng tại sao người phải chịu đựng lại là ta?
Từ khi chiếu chỉ hôn lễ được ban xuống đến ngày thành hôn, chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Hiện tại, ta tức giận đến mức đôi mắt bốc lửa, nhìn chằm chằm vào tân lang trước mặt.
Đêm động phòng của người khác đều e ấp, nồng nàn, còn ta...
“Chàng dám trói bổn công chúa?!"
Hai tay ta bị trói chặt bằng dải lụa đỏ, bờ n.g.ự.c phập phồng vì phẫn nộ.
Nhiếp chính vương chỉ nhìn ta với nụ cười nham hiểm, ánh mắt sâu thẳm đầy châm chọc.
"Không phải công chúa đã trói ta trong bức họa hay sao?"
Một câu nói của chàng khiến ta im lặng ngay lập tức.
Lý lẽ rõ ràng, không thể phủ nhận.
Nhưng... đánh tráo khái niệm, đó là sở trường của ta!
"Ai vẽ ngươi chứ? Đừng có tự mình tưởng bở!"
Chàng khẽ nhướng mày, đôi mày thanh tú: "Ồ? Không phải ta sao?"
Chàng dường như thật sự suy nghĩ, ta tưởng chừng có cơ hội, nhưng lại nghe thấy chàng cười nhẹ:
"Vậy tức là nàng đã tự tay vẽ nó?"
Ta giật mình, cảm thấy mình đã rơi vào bẫy lần nữa.
Vừa định biện minh, lại nghe thấy chàng cười khẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kinh-xin-truong-cong-chua-tu-minh-lam-mau/chuong-2.html.]
"Đường đường là trưởng công chúa, lại không hiểu gì về sự thật, toàn dựa vào tưởng tượng mà vẽ."
"Những tư thế đó, con người có thể làm được sao?"
Ta bực mình, chàng có thể lăng mạ ta, nhưng không thể lăng mạ tác phẩm của ta!
Dù ta không thích nam sắc, nhưng ta đã nghiêm túc nghiên cứu rất kỹ lưỡng!
Một nữ tử chưa từng xuất giá như ta, vẽ tỉ mỉ như thế, chàng nghĩ dễ dàng sao!
Ta nổi giận đùng đùng: "Sao lại không làm được?"
“Chàng không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được!"
Đôi mắt gian tà của hắn ánh lên một tia cười mờ ám:
"Nếu đã vậy, xin mời công chúa tự mình thị phạm cho ta xem."
Đêm đó, ta đã thách thức mọi giới hạn của loài người.
May mắn là từ nhỏ ta đã chăm chỉ rèn luyện thân thể, nếu không đã bỏ mạng trên giường rồi.
Ta như hồn lìa khỏi xác, mất đi nửa mạng, chỉ còn biết cảm nhận sâu sắc sự chua xót của việc "tự tạo nghiệt".
6
Ngày hôm sau, ta không thể rời khỏi giường.
Ngày tiếp theo cũng vậy.
Và những ngày kế tiếp… ta miễn cưỡng chấp nhận số phận.
Trong sự trợ giúp của các cung nữ, ta chậm rãi rửa mặt và chuẩn bị.
Nhiếp chính vương đã rời đi cứu trợ lũ lụt ở Giang Nam từ ngày thứ hai sau khi thành hôn. Trong phủ không có ai, ta tận hưởng sự tự do hiếm có.
Ta bắt đầu dạo chơi khắp nơi, càng đi càng thấy kỳ lạ.
Sao nơi này lại giống phủ công chúa của ta đến vậy? Từ cây cối cho đến chiếc xích đu dưới cây đại thụ đều không khác chút nào.
Trong lúc ta còn đang ngạc nhiên, một cung nữ đến báo rằng các muội muội của ta đã đến thăm.
Tam muội, Ngũ muội và Thất muội, với hương thơm ngọt ngào, ùa vào vòng tay ta.
Ta vội vã bày ra các loại hoa quả, rồi chợt nghĩ ra điều gì, bèn nói:
"Hay là mời vài gánh hát đến đây, chúng ta cùng vui vẻ?"
Ba muội muội của ta kinh ngạc, che miệng cười: "Tỷ tỷ, tỷ đã xuất giá rồi, sao còn có thể…"
Ta ngắt lời: "Hai gánh hát là ít quá sao? Vậy thì ba lần niềm vui?"
Các nàng liên tục gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, gánh hát đến.
Tiếng hát uốn lượn, lời ca ai oán, ánh mắt từng người diễn đều đầy ý tứ, không ai là người tầm thường.
Ngũ muội vừa thưởng thức vừa cảnh giác hỏi: "Liệu Nhiếp chính vương có đột ngột trở về không?"
Tam muội xua tay: "Không đâu, phu quân của muội nói rằng họ phải đi ít nhất mười ngày!"
Thất muội cười: "Tỷ phu cũng cùng đi, thật là đáng tin."