Kim Thoa Tiếu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-24 09:17:53
Lượt xem: 3,680
Ta khẳng định Thẩm Tịch Ngọc đêm qua cố ý trả thù.
Ngày hôm sau, ta mang hai quầng thâm mắt to tướng, tay chân rã rời bò ra khỏi màn trướng.
Vừa ôm eo xuống giường, liền chạm phải ánh mắt thỏa mãn của Thẩm Tịch Ngọc.
Hắn cong môi, thong thả cài lại khuy áo, "Ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung. Trưa nay dùng bữa với ta và phu nhân."
Ta đỏ mặt gật đầu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thẩm Tịch Ngọc liếc nhìn đôi chân trần trụi của ta, dặn dò: "Mang giày vào."
Ta nuốt nước bọt, khẽ nói: "Vải thô, cọ đau."
Ban đầu, ta có thể chịu đựng được loại vải nơi này, nhưng sau khi bị tra tấn cả đêm qua, da thịt nhạy cảm, chạm vào là đau.
Ta thừa nhận, ta chính là đồ ăn hại được nuông chiều từ bé, nhiều chuyện, phiền phức, Thẩm Tịch Ngọc cứ g i ế t phắt ta đi cho xong.
Ta chờ đợi Thẩm Tịch Ngọc nổi giận, ai ngờ hắn quay đầu dặn dò lính canh ngoài lều: "Vào Ương thành mua vải tốt."
Ương thành, chính là thành trì hắn mới chiếm được.
Kỹ thuật dệt vải cực đỉnh.
Có thể nói, ngoài vương đô, vải vóc của Ương thành là độc nhất vô nhị.
Mỹ nhân kế quả nhiên có hiệu quả như vậy?
Trong lòng ta nhen nhóm hy vọng, thử dò hỏi: "Phu quân, có thể không đánh vương đô không?"
Thẩm Tịch Ngọc dừng tay, liếc nhìn ta, "Tống Oản, yên tâm làm bình hoa của nàng đi, còn lại đừng xen vào."
Ta khá thất vọng, kết quả của việc hiến thân đêm qua, chỉ là giữ được mạng sống cho mình.
Kinh thành cần đánh vẫn phải đánh.
Than ôi…
Ta lười biếng nằm đến trưa, chậm rãi trang điểm trước gương, cố gắng khiến mình trông như một bình hoa vô hại.
Lều của Yến Nguyệt đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn, còn có bánh ngọt hoa quế mà ta nhung nhớ từ lâu.
Bước chân ta gấp gáp, bước vào trong suýt bị vấp ngã.
Phát hiện Yến Nguyệt và Thẩm Tịch Ngọc ngồi cạnh nhau.
Yến Nguyệt cầm nguyên một đĩa bánh ngọt hoa quế, đang ăn ngon lành: "Khó cho ngươi nhiều năm như vậy, vẫn còn nhớ sở thích của ta."
Trong lòng ta nghẹn lại, không hiểu sao lại nhớ về quá khứ, Thẩm Tịch Ngọc đi từ đầu ngõ đến cuối phố, chỉ để mua bánh ngọt hoa quế mà ta thích nhất.
Bây giờ, hắn vẫn sẽ mua cho cô gái mình yêu, chỉ là tình cảm này đã đổi chủ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-thoa-tieu/chuong-6.html.]
Ngược lại, chỗ ngồi mà Thẩm Tịch Ngọc dành cho ta, trước mặt là canh nhạt, còn có món khổ qua xào mà ta ghét nhất.
Ta hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân lần nữa, đừng tự mình đa tình.
Gương vỡ lại lành, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây, nếu không, nó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi.
Trong bữa ăn, không biết Thẩm Tịch Ngọc bị làm sao, không cho ta ăn ngọt, còn giành đĩa khổ qua của ta.
Ta ăn nửa bát cơm, miễn cưỡng no bụng.
Sau đó không thể nhét thêm miếng nào nữa, khi Thẩm Tịch Ngọc rời đi, ta cũng về theo.
Miếng khổ qua lạnh cay, vị đắng ngấm vào cổ họng, kéo dài không thôi.
Vừa vào lều, ta liền chạy đến bàn rửa miệng.
Thẩm Tịch Ngọc đứng sau, nhàn nhạt nói: "Đắng không?"
"Đắng!"
"Năm đó, bản vương chính là nhờ món này mà sống sót." Hắn ngồi xuống bàn, dựa đầu nhìn ta, "Người ta nói vợ chồng nên cùng ngọt ngào, cùng đắng cay, nàng cũng nên nếm thử."
Khó nói trong mắt hắn là sự vui sướng hay căm hận nhiều hơn.
Lời này khiến ta nhen nhóm hy vọng.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn: "Vợ chồng…"
Thẩm Tịch Ngọc mặt trầm xuống, thu lại ánh mắt, nhẹ giọng quát: "Nàng quả nhiên biết nắm bắt trọng điểm thật."
Thế mà trong lòng ta vẫn dâng lên một nỗi ngọt ngào không tài nào ngăn được, thừa lúc hắn không để ý, ta liền lén lút nhét một viên kẹo vào miệng.
Chưa kịp giấu giấy gói, Thẩm Tịch Ngọc vươn tay qua, bóp má ta, cười lạnh một tiếng:
"Tốt, Tống Oản, hóa ra nàng là loại sói mắt trắng, dám lén lút ăn vụng trước mắt ta."
Hắn dùng ngón trỏ gõ vào môi ta, áp vào hàm răng, "Há miệng, nhả ra."
Miệng thực sự quá đắng, ta cắn chặt hàm răng không nhả, nước mắt lưng tròng vội vàng nhai nát viên kẹo, chuẩn bị nuốt xuống.
Thẩm Tịch Ngọc luôn có cách khiến ta phải khuất phục, chỉ thấy hắn nghiêng người tiến lên, đè ta xuống bàn, cúi đầu ngậm lấy môi ta.
Tay kia bóp mũi ta.
Ta bị nghẹt thở, há miệng ra.
Mật ngọt hòa quyện với vị đắng nơi đầu lưỡi, vị đắng lại tràn về.
Ta lo lắng đập vào người Thẩm Tịch Ngọc, vô ích.
Hắn như một tên cướp cướp đi sự ngọt ngào còn sót lại của ta, dựa vào trán ta, nghịch ngợm gãi cằm ta: "Giấu bao nhiêu, đều lấy ra hết."