Kim Thoa Tiếu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-07-24 10:49:02
Lượt xem: 3,182
Hắn cẩn thận chà xát tóc và da thịt của ta, sợ làm ta đau.
Mắt ta đỏ sưng, chạm vào vai Thẩm Tịch Ngọc, vết sẹo xấu xí đáng sợ đó luôn đè nặng trong lòng ta.
"Vết sẹo này là sao?"
Thẩm Tịch Ngọc nắm lấy ngón tay ta, nhẹ nhàng hôn, "Đừng hỏi nữa, Oản Oản, đã qua rồi."
Hắn lau khô người ta, bế lên giường, "Sau này ta sẽ ở bên cạnh nàng, không đi đâu cả."
Có hắn bên cạnh, tâm trí hỗn loạn của ta dần ổn định.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta kéo vạt áo Thẩm Tịch Ngọc, mặt đỏ bừng nói: "Chàng lại đây một chút, ta có chuyện muốn nói với chàng."
"Chuyện gì?" Hắn cúi đầu, sát gần ta, hơi thở hòa quyện.
"Đứa bé... là của chàng."
Con ngươi Thẩm Tịch Ngọc giật bắn, như một tảng đá đông cứng.
Hắn chậm chạp vuốt má ta, ngẩn ngơ, niềm vui trong đáy mắt như suối nguồn phun trào.
"Oản Oản, Thẩm Nhị có gì đáng để nàng đối xử tốt như vậy."
Hắn tiến lại gần, hôn ta một cách thành kính.
Sự ngăn cách tan biến, tình cảm nảy nở.
Nhiệt độ trong lều dần tăng lên, đến khoảnh khắc cuối cùng, Thẩm Tịch Ngọc đột nhiên dừng lại, dựa vào vai ta khẽ thở dài, "Oản Oản, ngủ đi."
Mắt ta mơ hồ, thấy dục vọng trong mắt hắn chưa tan, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo hắn: "Ta không sao..."
Sắc mặt Thẩm Tịch Ngọc khẽ căng thẳng, gân xanh trên trán giật giật, một lúc lâu hắn khẽ rên một tiếng, ấn tay ta xuống,
"Oản Oản, nàng không phải vì bất hạnh mà thấp kém hơn người, vậy nên không cần phải dùng điều này để lấy lòng ta."
Mưu tính trong lòng bị bại lộ, ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Ngập ngừng mãi, mặt đỏ bừng.
Trong đáy mắt Thẩm Tịch Ngọc thoáng qua một tia hiểu rõ, lại hôn xuống, "Nhưng nếu Oản Oản là thật lòng muốn, vi phu sẽ không khách khí."
Giấc ngủ này, kéo dài đến tận buổi chiều.
Mở mắt ra, phát hiện Thẩm Tịch Ngọc vẫn đang ngủ say bên gối.
Mơ hồ nhớ lại ngày hội hoa xuân năm đó, bạn thân hẹn ta đi chơi.
Thẩm Tịch Ngọc đi theo sau, ta thừa lúc hắn không để ý, lén lút cùng bạn thân lẻn đi, đến chùa duyên ở bên cạnh cầu một túi thơm.
Nghe nói lén lút đặt dưới gối người mình yêu, sau này hắn chính là người gối đầu giường của mình.
Bị Thẩm Tịch Ngọc tìm thấy, mặt hắn lạnh tanh, khiêng ta về xe ngựa, mấy tháng không cho ta ra khỏi phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-thoa-tieu/chuong-15.html.]
Sau đó ta trèo cửa sổ nhét túi thơm vào dưới gối Thẩm Tịch Ngọc, không biết hắn có giữ lại không.
Thẩm Tịch Ngọc nhắm mắt, hừ lạnh, "Oản Oản, tối qua tay không mỏi sao?"
Mặt ta lập tức đỏ bừng, "Chàng phải lên triều rồi."
"Bệ hạ, thái y đến thăm khám cho tiểu nương nương." Có người nhẹ nhàng gọi từ ngoài cửa sổ.
Mi mắt Thẩm Tịch Ngọc khẽ động, mở mắt ra, bốn mắt giao nhau.
Hắn hôn ta, vùi đầu vào cổ ta, sờ sờ bụng ta, "Nó đá nàng à?"
"Mới ba tháng, còn nhỏ."
Thẩm Tịch Ngọc lại nằm một lúc với ta, mới mặc quần áo đứng dậy, gọi thái y vào.
Cách một lớp rèm mỏng, có người đặt tay lên cổ tay ta, thăm khám rất lâu, giọng điệu trầm trọng nói:
"Bệ hạ, hiện tại tiểu nương nương đã mang thai ba tháng, nhưng thân thể lại yếu hơn người thường ba phần, e rằng là do lâu ngày sợ hãi, tâm thần hao tổn."
"Phải dưỡng thế nào? Ăn uống như thế nào?" Thẩm Tịch Ngọc hối hận không thôi, "Tối qua trẫm còn..."
Mặt ta nóng bừng, rõ ràng tối qua ta không được gì, đều là Thẩm Tịch Ngọc hưởng thụ, nói cái này làm gì...
Thái y nhẹ ho một tiếng, "Điều đó không sao. Tuyệt đối không được lo lắng, nếu không thai nhi trong bụng... sẽ không giữ được."
Ta đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhiều ngày lắc lư, thân tâm mệt mỏi, đứa bé có thể bình an vô sự ở trong người ta, đã là may mắn.
Thẩm Tịch Ngọc im lặng rất lâu, nói: "Tất cả phải đảm bảo nàng an toàn, những thứ khác đều không quan trọng."
"Vi thần hiểu rõ."
Thái y đi rồi, Thẩm Tịch Ngọc sai người mang điểm tâm vào.
Cho ta ngồi trước gương, thay ta vấn tóc.
Chỉ thấy hắn thao tác thuần thục, thỉnh thoảng lại nhìn qua tấm gương đồng,
"Ta đã sai người dọn dẹp sạch sẽ phủ Thái Úy, cha mẹ nàng cùng với gia nhân đều đã trở về."
"Tạ ơn bệ hạ ân điển."
Thẩm Tịch Ngọc từ từ nắm lấy tay ta, "Oản Oản, đừng gọi ta là bệ hạ, gọi là Thẩm Nhị đi."
Trước kia ở nhà, ta vốn quen gọi hắn là Thẩm Nhị.
"Nhưng chàng là hoàng đế, không hợp lệ."
"Cứ gọi là Thẩm Nhị. Oản Oản là tiểu thư, lời nàng nói chính là quy củ."
Thẩm Tịch Ngọc thay ta cài trâm vàng, tỉ mỉ vẽ lông mày, ngắm nghía một lúc lâu, cười nói: "Đẹp tuyệt vời."
Ta cười cười, lúc ăn cơm ăn thêm hai bát.