KIM CHỦ THAY ĐỔI - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-01 04:35:00
Lượt xem: 962
13,
Nhưng khi Lục Hiên vừa dắt tôi vào phòng bao, đối mặt với ánh mắt của Lục Mặc Ngôn, hai chân tôi lập tức trở nên mềm nhũn.
Phản ứng đầu tiên của tôi là quay người đi chỗ khác.
“Lục Hiên, giới thiệu một chút đi.”
Giọng nói lãnh đạm không lớn không nhỏ, nhưng lại rất có lực uy h iếp.
Phòng bao bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Lục Hiên kéo tôi về phía mình.
Ân cần dỗ dành tôi.
“Chị, không cần ngại đâu.”
Nói xong, cậu ấy quay qua nói với Lục Mặc Ngôn.
“Chú nhỏ, không phải chú cũng đầu tư trong ngành giải trí sao? Cháu không tin chú không biết Thất Băng Nhiêu là ai.”
Một đám người khác hào hứng hô lên.
“Tất nhiên là biết rồi, ngôi sao lớn đó.”
“Quả nhiên là ngôi sao lớn, còn đẹp hơn trên mạng gấp n lần.”
“Trong tất cả những người nổi tiếng tôi từng gặp, cô ấy là xinh đẹp nhất.”
Lục Hiên ngắt lời bọn họ.
“Có biết phép tắc không? Dám bàn tán về người của tôi trước mặt tôi à, mau chào chị đi.”
Thế là bốn, năm cậu nhóc ngoan ngoãn xếp thành một hàng.
Từng tiếng ‘chị’ vang lên khiến lòng tôi mềm nhũn.
Chỉ là ánh mắt của người đang ngồi ở kia khiến tôi có cảm giác mình đang yêu đương vụng trộm bị phát hiện…
Nhưng Lục Mặc Ngôn đã đá tôi rồi, tiền cũng đã thanh toán xong.
Tôi là người tự do.
Nghĩ đến đây, tôi quay lại nhìn mấy cậu nhóc kia, nở một nụ cười thật tươi.
“Tuổi trẻ thật tốt, rất có sức sống!”
Không giống người nào đó.
“Chị, chị đang khen ai thế?”
Một cậu nhóc hỏi.
“Đương nhiên là tôi rồi.”
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Lục Hiên lập tức chen vào.
Tôi mỉm cười, nhìn kĩ từng người một.
“Tất cả mọi người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chu-thay-doi/chuong-7.html.]
Đương nhiên là phải khen hết rồi.
Trong nháy mắt, hai người một chú một cháu sắc mặt lập tức đen hơn cả than.
14,
Chẳng qua bao lâu, có vài cô gái bước vào phòng.
Mấy cậu nhóc kia đẩy bạn gái của mình sang một bên, len lén nhìn tôi.
Tôi được rất nhiều người theo đuổi, nên chỉ cần nhìn qua tôi đã lập tức hiểu được suy nghĩ của họ.
Nếu không có tôi ở đây, vậy thì trong phòng bao này, ngoài Lục Mặc Ngôn và Lục Hiên ra, tất cả đều có đôi có cặp.
Đúng là một đám ăn trong bát nhìn trông ngồi.
Ánh mắt tôi bất giác nhìn về phía Lục Mặc Ngôn.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim tôi nhảy dựng lên, tôi lập tức nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng tôi ảo não, nhìn anh ấy làm gì chứ, mặc dù anh ấy không lăng nhăng giống mấy tên đàn ông khác, nhưng lại chẳng yêu ai.
Không đúng…
Biết đâu anh vẫn lén lút với người khác sau lưng tôi thì sao.
Nghĩ đến là thấy tức!
Tôi uống một ngụm rượu lớn.
Hát được một lúc, có người đề nghị chơi trò chơi, người thua sẽ phải chọn một người để cùng ‘Cắn bánh quy’, nếu không chơi thì phải uống một chai r ượu.
Tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý, bao gồm cả Lục Mặc Ngôn.
Không ngờ lão già khó tính khó nết như Lục Mặc Ngôn cũng chịu đồng ý.
Trò chơi bắt đầu, người thua đầu tiên là một cô gái.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy sẽ chọn bạn trai mình cùng chơi, không ngờ người cô ấy chọn lại là Lục Mặc Ngôn.
Thế mà bạn trai của cô ấy lại vui vẻ nói.
“Mọi người nhìn tôi làm gì? Đây chỉ là trò chơi thôi, chú nhỏ Lục, cháu không ngại đâu.”
Tôi quay sang nhìn Lục Hiên.
“Bạn bè của cậu biết chơi thật.”
“Chị, em không giống bọn họ, em chưa từng yêu đương đâu.”
“Ồ, chị tin cậu.”
“Thật sao?”
Có người hỏi chúng tôi.
“Chị, hai người đang thì thầm cái gì thế, em cũng muốn nghe.”
Tôi mỉm cười, không nói tiếp.