KIM CHỦ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:53:38
Lượt xem: 335
12.
Thấm Dực muốn tới đón tôi tan làm.
Nhưng tôi không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy hắn.
Đã vài ngày rồi mà đám anh em của hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì, trong lòng tôi có chút hoảng loạn.
Trên đường về, Thẩm Dực đột nhiên hỏi:
“Em tốt nghiệp ở thủ đô, sao lại về Vân Thành?”
Đương nhiên là vì anh đó!
Tôi chỉ oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại bịa vài lý do: “Vì bố mẹ em lớn tuổi rồi, không yên tâm em đi làm xa, hơn nữa ở đây em vẫn tìm được công việc tốt, dù không có ai thì em vẫn sống được.”
Mắt hắn dần tối xuống: “Lúc trước, anh nghe anh chàng kia nói mẹ em bắt em đi xem mắt à.”
Anh chàng nào?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, hình như ý hắn là Tạ Chiêu.
Tôi gật đầu: “Nhưng bây giờ không có nữa rồi, Tạ Chiêu thường giúp em khuyên mẹ em, em giúp cậu ấy khuyên mẹ cậu ấy, bây giờ mẹ em không giục như hồi trước nữa.”
Hôm nay Thẩm Dực hỏi rất nhiều.
Bỗng hắn kéo tay tôi.
Tôi đành phải dừng lại, quay đầu nhìn hắn, ý hỏi làm sao vậy?
Đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn tôi, đáy mắt sâu thẳm: “Mạt Mạt, anh muốn hôn em.”
Hắn chậm rãi vuốt ve tóc tôi, thấy tôi không chống cự bèn đưa tay chạm vào má tôi.
Ngón tay ấm áp cọ lên môi tôi.
Một tay ôm lấy eo tôi, tay kia giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi ghì tôi sát vào lòng hắn.
Hắn hơi cúi xuống.
Hôn lên môi tôi.
Không khí trong lồng n.g.ự.c bị đè ép từng chút một, đầu tôi bắt đầu quay mòng mòng.
Hai chân nhũn ra.
Nhưng tay chân lại thấy lạnh lẽo.
Khó mà hết lòng tập trung vào nụ hôn này được.
Thẩm Dực sau khi mất trí nhớ….chưa bao giờ hôn tôi như thế.
Tôi bỗng liếc thấy một bóng người ở xa xa im lặng rời đi.
Là Tạ Chiêu.
Cậu ta vừa đứng chờ tôi ở đằng trước sao?
Tôi ngước mắt lên, Thẩm Dực đã mở mắt từ lúc nào, trong đáy mắt chỉ toàn là băng giá.
Hắn thả tôi ra.
“Người đã đi rồi, còn gì đâu mà nhìn?”
Tôi im lặng nhìn hắn: “Anh đã khôi phục trí nhớ rồi phải không?”
“Thẩm Dực, anh đang đùa bỡn em sao?”
“Thấy em chủ động rời khỏi anh, nhưng khi anh mất trí nhớ lại giữ anh lại, dỗ dành anh, khôi phục trí nhớ rồi còn diễn kịch với em là vì thấy đùa bỡn em vui lắm hay sao?”
Một hơi nghẹn trong ngực, nửa vời không lên không xuống, kẹt trong n.g.ự.c rất nặng nề.
Rất khó chịu.
Tôi nắm chặt tay, không muốn mình tỏ ra sợ hãi, càng không muốn để Thẩm Dực phát hiện sự thực rằng tôi còn thích hắn.
“Em vốn định rằng sau khi anh khôi phục trí nhớ sẽ tiễn anh đi, tuy không biết đến khi nào anh mới nhớ lại, nhưng bây giờ tiễn anh đi cũng chưa muộn.”
Hắn không trả lời tôi mà chỉ trầm giọng, khàn khàn hỏi tôi: “Thời gian anh mất trí nhớ thì em luôn đùa nghịch như vậy đấy hả?”
Trong đầu tôi bỗng nhớ tới một số bộ trang phục, còn cả vụ cosplay của Thẩm Dực.
Mặt tôi đỏ rần lên.
Nhưng vẫn cứng cổ nói: “Anh cũng đâu có thiệt!”
“Không phải đùa, thấy anh như vậy, em cũng không vui vẻ gì.”
“Anh tới đây vì em.”
Hắn nói, hắn tìm tôi nên mới lái xe đến Vân Thành.
Ai ngờ vừa lên cao tốc đã bị một con xe thò đầu ra đ.â.m phải.
Hắn bị đụng đầu nên mới mất trí nhớ.
Thế nhưng trong danh bạ, cái tên đầu tiên là tôi, thậm chí cả số liên lạc khẩn cấp cũng là số của tôi.
Trong ví của hắn có ảnh của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chu-mat-tri-nho-cua-toi/chuong-5.html.]
Sau tấm ảnh có viết tên tôi và số điện thoại.
Còn vì sao lại nhận nhầm tôi thành kim chủ, hắn chỉ nói là trùng hợp.
Hắn không làm sai gì cả.
Nhưng trong lòng tôi vẫn nghẹn một hơi.
Tôi từ chối đưa hắn về nhà.
“Thẩm Dực, sớm muộn gì em cũng kết hôn, nếu anh đã nhớ lại rồi thì về tình về lý đều không nên đưa anh về nhà em.”
Hắn sẽ không kết hôn.
Nhưng tôi thì có.
Hắn không thích tôi.
Nhưng tôi lại thích hắn.
Tôi không muốn bản thân mình lún sâu hơn nữa.
Nếu không, tôi sợ mình không thể thoát ra được, chỉ có thể trở thành vật phụ thuộc, làm chim hoàng yến của người ta.
Thẩm Dực nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi nghèn nghẹn nói: “Được.”
13.
Nhà họ Thẩm cuối cùng vẫn tới mang người đi.
Đám anh em của hắn chỉ đi trước tiền trạm, xem xét tình hình cụ thể.
Mắt thấy không thể tự quyết định được.
Đành báo tin tức cho nhà họ Thẩm để nhà họ Thẩm tới xử lý.
Nhà họ Thẩm biêt Thẩm Dực bị tai nạn xe và mất trí nhớ.
Thậm chí còn biết sau khi Thẩm Dực mất trí nhớ thì bị tôi - con chim hoàng yến hắn từng nuôi mang về nhà.
Nhà họ Thẩm tới ngay trong đêm.
Tôi nghe tiếng động bèn đi ra huyền quan mở cửa.
Một đám người lập tức ùa vào, phía sau có vệ sĩ đi cùng, chỉ không vào mà thôi.
Tôi nhận ra mấy người trước mặt.
Lần lượt là em họ, mẹ và bà của Thẩm Dực.
“Chậc chậc, thời gian qua anh họ ở đây à? Khổ vậy.”
“Không biết Tiểu Dực sống ở đây thế nào, haiz….”
“Sao phòng ngủ có mỗi một cái giường thế? Mà giường còn nhỏ thế này, ngủ sao được?”
Cả quá trình tôi không nói gì.
Đến cuối cùng thật sự không chịu được nữa.
“Cho dù chỗ tôi có tệ hơn nữa, cũng không nuôi chêc’ Thẩm Dực….”
Còn chưa nói xong, đã thấy quý phu nhân kia lau nước mắt rồi đưa tới một tấm thẻ.
“Chắc cháu là Mạt Mạt, cháu cầm cái thẻ này đi, đổi một căn nhà tốt hơn, rồi mua chiếc giường to một tí, nhà này căn bản không ở được mà!”
À.
Hả??
Lời thoại không đúng lắm nhỉ.
Tôi nghẹn nghẹn, không biết ý của họ là gì.
Trước kia ở bên Thẩm Dực, toi chưa từng gặp họ, chỉ nghe Thẩm Dực nói mẹ hắn không dễ chung đụng.
“Bác à, tiền này….”
Mẹ Thẩm một tay nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ một cái: “Tiền hơi ít phải không? Ai dà chủ yếu là bác đi vội quá, không mang nhiều tiền, đợi về thủ đô bác lại cho thêm, cháu mua thêm một căn ở thủ đô nhé.”
Bà nội anh nắm lấy tay kia của tôi: “Cô bé nom đáng yêu quá, khó trách Tiểu Dực thích cháu như thế.”
Em họ anh cũng nói: “Chị dâu, chị cứ cầm đi, nên đưa cho chị mà.”
Tôi thề thốt phủ nhận: “Tôi không phải chị dâu của cậu, bây giờ tôi và Thẩm Dực không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng mẹ Thẩm hỏi tôi: “Tiểu Dực bắt nạt cháu à? Cũng phải, hai đứa đã yêu nhau ba, bốn năm rồi, Tiểu Dực đến giờ còn chưa cầu hôn, đúng là đáng ăn đòn.”
“Đúng vậy, mọi người đợi bao lâu rồi, Tiểu Dực vẫn không hành động, trách sao con gái nhà người ta lại giận.”
Tôi vô cùng khó hiểu.
Tôi và Thẩm Dực, từ đầu tới đuôi đâu có yêu đương bình thường,
Sao tới trong miệng bọn họ, Thẩm Dực không phải kim chủ, tôi cũng không phải chim hoàng yến, chúng tôi chỉ là một đôi tình lữ?