Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KIẾP NÀY TÔI MUỐN THẰNG CHỒNG GIẢ CHẾT GẶP BÁO ỨNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-29 03:12:34
Lượt xem: 960

“Anh ấy còn sống sao có thể không trở về? Tuy rằng anh ấy thiếu nhiều tiền nhưng tôi nguyện ý trả nợ với anh ấy. Tôi không tin anh ấy bao nuôi tiểu tam ở bên ngoài, trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy.”

Chủ nợ vuốt cằm, cẩn thận nhớ lại lời tôi nói.

“A! Cô chung tình với tên Hàn Bân này thật đất. Người phụ nữ ngu ngốc, nếu Hàn Bân còn sống thì chắc chắn cậu ta sẽ không trở về!”

Tôi thuận thế nắm lấy ống quần anh ta khóc cầu: "Đại ca, tôi van xin anh, hãy giúp tôi tìm được anh ấy đi. Anh ấy là chồng của tôi chỉ cần tìm được anh ấy thì mặc kệ anh ấy có phản bội tội hay thiếu nợ ở bên ngoài bao nhiêu tôi đều sẽ tha thứ cho anh ấy.”

"Anh ấy không có tiền trả, nhưng tôi có. Đại ca, nếu như các anh không giúp tôi tìm anh ấy thì cho dù có đánh c.h.ế.t thì tôi cũng sẽ không trả cho các anh một phân tiền nào!"

“Ồ,  cô gan thật đấy nhỉ! Thế mà dám uy h.i.ế.p tôi, nhưng người phụ nữ vừa ngu ngốc vừa mạnh mẽ như cô rất hiếm thấy. Tôn Bưu tôi từ trước đến nay không thích làm khó phụ nữ, hôm nay tôi sẽ cho cô một cơ hội, kỳ hạn một tháng. Tôi sẽ không giúp cô tìm tên chó Hàn Bân kia, muốn tìm cô tự mình tìm. Một tháng sau, tôi tới thu tiền, nghe không?”

Tôi liên tục gật đầu.

“Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca.”

Theo bước chân bọn họ ra cửa, tôi nghe được có người bàn tán.

“Anh Bưu, anh thật sự cho cô ta thời gian một tháng sao?”

“Tôi cũng không vội, ngược lại tôi muốn xem cô ta có thể làm ra trò trống gì.”

“Anh Bưu, rốt cuộc Hàn Bân c.h.ế.t thật hay giả?”

“Mặc kệ cậu ta, chúng ta chỉ cần giữ người thì tiền sẽ tới tay thôi.”

“Vẫn là đại ca sáng suốt nhất.”

09

Thủ đoạn giục nợ nần của Tôn Bưu hơi tàn nhẫn nhưng người ta vẫn rất có nghĩa khí.

Không hề tiết lộ ước định giữa chúng tôi với bố mẹ chồng.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng tôi đã thế chấp nhà cho chủ nợ nên đã sớm thu dọn hành lý đến nương tựa tôi.

Ừm.

Bố mẹ tôi là người địa phương, có nhà lại có tiền tiết kiệm, còn chỉ có một đứa con gái một như tôi.

Không có gói m.á.u nào phù hợp hơn tôi.

Trong phòng bệnh nho nhỏ, bố mẹ chồng mang theo toàn bộ gia sản, xem ra là muốn sống thường trú ở đây.

Sống luôn ở đây sao?

Nghĩ cũng đẹp thật đấy!

Ngày đầu tiên, đương nhiên tôi sẽ cho bọn họ ăn ngon uống ngon.

Nhưng đến tối, nửa đêm.

Tôi thấp giọng khóc lên: "Ông xã, ông xã... Hu hu hu..."

Mẹ chồng sợ tới mức lập tức nhảy xuống từ trên giường xếp.

“Bân Nhi đã trở lại rồi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy Hàn Bân không c.h.ế.t đúng không?"

Mẹ chồng nghẹn họng, ngây ngẩn cả người.

“Mẹ, con có linh cảm Hàn Bân căn bản không chết, anh ấy chỉ trốn đi thôi. Đúng không?”

Sắc mặt mẹ chồng xám xịt, khó khăn mở miệng: "Thiến Thiến, con lại hồ đồ rồi, Bân Nhi, thằng bé thật sự đã c.h.ế.t rồi.”

Tôi lau nước mắt, khóc ròng nói: "Mẹ, mẹ đang gạt con, Hàn Bân không chết, anh ấy không chết, con không tin anh ấy đã chết!"

Lăn qua lăn lại đến khi hừng đông, mắt của bố mẹ chồng tôi cũng sắp kéo dài xuống khoé miệng.

Nhưng trạng thái của tôi càng tỉnh táo và phấn khởi hơn.

Tôi ở khắp nơi ồn ào nói chồng tôi không chết, lúc thì nói anh ấy bị người ngoài hành tinh bắt đi, lúc thì nói anh ấy ra nước ngoài.

Hai người già bị dọa đến mức hôm sau cũng chẳng thèm ăn cơm mà tìm cái cớ bỏ chạy.

Rất nhanh sau đó, tin tức tôi bị điên đã truyền ra ngoài.

Căn bản hai người đó chẳng thể nào nhờ vả vào tôi mà hút m.á.u lần nữa.

Triệu Lâm giơ ngón tay cái lên với tôi: "Cậu đúng là cao thủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiep-nay-toi-muon-thang-chong-gia-chet-gap-bao-ung/chuong-5.html.]

Tôi nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Chẳng còn cách nào khác, cách đối phó với những người vô lại là vô lại hơn bọn họ.

Đạo đức hay nhân nghĩ gì đó đối với tôi bây giờ mà nói thì đều là chó má.

Đạo đức và lòng nhân từ và lòng tốt của tôi chỉ được thể hiện cho những người khác mà thôi.

Triệu Lâm lại hỏi: "Vậy kế tiếp cậu định làm gì?

“Xem kịch hay!”

Đương nhiên là xem kịch hay của Hàn Bân.

Anh ta không có bố mẹ tiếp tế nên chống đỡ không được bao lâu đâu.

Huống chi, ngay cả con dâu như tôi cũng không trông cậy vào được thì ai cho bọn họ tiền chữa trị duy trì mạng sống?

10

Ba ngày sau.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Thám tử tư tôi thuê gửi tin nhắn cho tôi, bố chồng một mình đi đến thành phố H.

Trước khi đi còn lấy tiền, tôi nghĩ Hàn Bân ở bên đó lại ngửa tay xin tiền họ.

Nhìn xem, anh ta không kiềm chế được nữa rồi.

Thành phố H, là thành phố nơi mối tình đầu của Hàn Bân ở.

Anh ta và Trần Tuệ Như vẫn ẩn náu ở chỗ đó trong suốt thời gian qua.

Khi tôi bán hàng, trang sức, mệt c.h.ế.t đi sống lại để kiếm tiền thì anh ta lại sống cuộc sống yên bình ở đó.

Đã đến lúc anh ta phải trả giá cho những tủi khổ kiếp trước của tôi.

Tôi tiết lộ tin tức cho tay sai của Tôn Bưu, rất nhanh sau đó tin này đã đến được tai anh ta.

Khi Tôn Bưu chạy tới, Hàn Bân đang tự do uống rượu ăn lẩu rất thoải mái.

Thám tử tư trực tiếp mở video trực tiếp.

Hàn Bân nhìn thấy Tôn Bưu, hoảng hốt vài giây, khó có thể tin được mà nói: "Bưu, anh Bưu?”

“Hàn Bân, quả thật cậu không có c.h.ế.t nhỉ!”

Anh ta dùng một cước đạp đổ nguyên cả bàn, nước lẩu nóng hổi b.ắ.n tung tóe lên người Hàn Bân.

Anh ta hét lên thảm thiết rồi xoay người muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc ngoài cửa có mấy tên tay sai đã sớm chặn đường đi của anh ta.

Hàn Bân xoay người, quỳ xuống.

“Anh Bưu, em sai rồi.”

Bốp!

Một bạt tai tát làm anh ta chảy m.á.u mũi, Tôn Bưu nhe răng cười rộ lên.

“Sai rồi? Hàn Bân, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ. Chưa từng có ai dám lừa tôi mà Hàn Bân cậu ngon rồi nhỉ, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Sắc mặt của Hàn Bân xám xịt, cả người còn run lên.

“Anh Bưu, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Tiền thì vợ em sẽ trả cho anh, cô ấy có tiền…”

Căn bản Tôn Bưu không muốn nghe anh ta ngụy biện nên dùng một cước đá vào tim anh ta.

“Con mẹ nó mày còn là đàn ông sao? Mượn tiền nuôi tiểu tam rồi để vợ ở nhà trả giúp. Hàn Bân, mày còn là đàn ông không.”

“Anh Bưu, em cũng không còn cách nào khác, vợ em có tiền mà cô ấy không trả cho em được hay sao?”

“Tao nhổ vào! Vợ mày nhớ mày đến phát điên rồi, số tiền này Tôn Bưu tao chỉ hỏi mày.”

“Anh Bưu, cho em thêm vài ngày được không?”

"Chính mày nói tao cho mày thêm cơ hội mấy lần rồi? Mày còn có mặt mũi mở miệng..."

Tôn Bưu nháy mắt một cái, các tay sai của anh ta đập nát nhà.

“Ồ mày ở bên đầy thì mua nhà, ồ, ngay cả ảnh cưới cũng chụp xong. Ồ, còn có vàng nữa sao, mua bằng tiền của tao đúng chứ?”

Loading...