Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-12-08 12:29:10
Lượt xem: 304
32
Việc Cảnh Minh cùng Thái tử trốn thoát khiến cho Cố Tri Hành bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hắn nhốt ta vào một cung điện nào đó, sát bên cạnh là Nguyễn Mộc Tình.
Ta có thể nhìn thấy nàng ấy qua cửa sổ.
Nàng ấy mỗi ngày đều ngơ ngác nhìn cây bạch quả trước cửa sổ, ngồi đó suốt cả một buổi chiều.
Chân mày lá liễu, đôi mắt như làn thu thủy, khuôn mặt tựa hoa đào đỏ. Ta chợt nhớ đến câu nói của Tôn tỷ tỷ, “Đẹp thì đẹp nhưng không có hồn”
Nghĩ đi nghĩ lại, ta thở dài trong lòng. Tôn tỷ tỷ đã không còn ở đây nữa.
Nguyễn Mộc Tình vẫn ngơ ngác nhìn cây bạch quả của nàng, tựa như đang thương tiếc ai đó.
Một ngày nọ, nàng ấy cài một cái trâm mới, là một bông hoa nhỏ làm bằng lụa, ta nhận ra đó là cái mà Vệ Đạc đã tặng nàng đêm Trung Thu.
Vệ Đạc đối với nàng ấy tình cảm sâu nặng, hiện tại xem ra không chỉ là đơn phương.
Ta đóng cửa sổ lại, bắt đầu tự hỏi Cảnh Minh đang ở đâu, Thái tử có trốn khỏi Kinh thành hay không, và chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ bị Cố Tri Hành bắt.
Nghĩ lại, Cố Tri Hành không cho ta cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có những cung nữ mỗi ngày đưa cơm và thay bô.
Vào mùa hè, thời tiết khô nóng, ta thường mở cửa sổ lúc ngủ.
Những ngày bị giam giữ, do buồn chán nên ta dùng trâm cài khắc lên xà gỗ để nhắc nhở mình bao nhiêu ngày đã trôi qua.
Một sáng sớm nọ, vài tên lính xông vào, kéo ta từ giường đến chính điện.
Cố Tri Hành vẻ mặt nghiêm nghị, Chiêu Dương ở bên cạnh có vẻ lo lắng.
Ta liếc nhìn đám người đi đi lại lại trong sảnh chính, đoán được đại khái điều gì đã xảy ra.
Không lâu sau, một vị tướng quân chạy vào nói: “Báo! Cửa Đông Nam cũng đã bị bao vây!”
Cố Tri Hành giận dữ cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại vài người thân cận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với ta, “Ta đã đánh giá thấp muội phu rồi”
Ta không biết hắn nghĩ gì, đột nhiên cười nhẹ, nhìn thẳng vào ta, “Nói cho ta biết, nếu ta uy h.i.ế.p tính mạng của ngươi, thì hắn ta có rút lui không?”
Ta kiên quyết nói, “Hắn sẽ không làm vậy”
Bởi vì trước đây ta đã cảnh cáo Cảnh Minh, nếu hắn vì ta mà sợ hãi, thì ta thà tự sát trước mặt đội quân.
Cố Tri Hành không nói nữa.
Những gì xảy ra trong khoảng thời gian gần đây đã làm cho hắn mất đi lớp ngụy trang, trở nên dễ cáu kỉnh và đa nghi.
Chiêu Dương vẫn đang khuyên giải hắn, lời nói cùng nhau sống c.h.ế.t đã khiến Cố Tri Hành tức giận, hắn tát Chiêu Dương bằng tay trái, khiến cho Chiêu Dương che mặt choáng váng, không biết vì sao tình cảm dịu dàng ngày xưa lại trở nên như thế này.
Con át chủ bài lớn nhất của Cố Tri Hành lúc này là Chiêu Dương và Thái Hậu.
Nếu như không có ta và Cảnh Minh, thì hắn và chiến thắng thật sự chỉ cách nhau một bước nữa thôi.
“Cố Tri Hành, ngươi đã dạy ta rằng, ai làm sai đều phải bị trừng phạt”
Nghe ta nói xong, Cố Tri Hành khẽ cười, tiếng cười dần trở nên lớn hơn, cuối cùng cười ra nước mắt.
Hắn nói, “Cố Tri Nghi, ngươi cho rằng ta là người sai sao?”, nói xong, sắc mặt hắn tối sầm, đôi mắt âm trầm đến đáng sợ, “Sao ngươi không hỏi, là ai đã khiến ta trở nên như vậy?”
Ta có dự cảm không lành. Cố Tri Hành vỗ tay, một người bị trói gô cổ được đem lên.
Khi ta cởi khăn trùm đầu ra, ta nhận ra người đó ngay lập tức: “Mẫu thân!”
Ta lao đến để cởi trói cho bà ấy, nhưng bị vài tên lính giữ lại, nỗi đau tột cùng không thấm vào đâu so với sự lo lắng trong lòng.
Ta quay lại hét vào mặt Cố Tri Hành: “Cố Tri Hành, ngươi định g.i.ế.c mẫu thân của mình à?”
Cố Tri Hành dường như đã nghe được một câu chuyện cười, chậm rãi bước về phía mẫu thân.
“Mẫu thân? Ta nên gọi là mẫu thân hay là di nương đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiep-nay-toi-khong-can-han-nua/chuong-30.html.]
Đầu óc ta cứng đờ, ta muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra.
Miệng của mẫu thân nhét vải, vừa khóc vừa lắc đầu, phát ra những tiếng thút thít.
Cố Tri Hành là người duy nhất trong chính điện đang nói.
“Ngươi dụ dỗ tỷ phu, ép c.h.ế.t trưởng tỷ đã nuôi dưỡng ngươi, để cho ta nhận kẻ đã làm những điều đó làm mẹ nhiều năm như vậy, ngươi có biết ta ghê tởm đến mức nào không?”
“Tại sao ngươi có thể tu hú chiếm tổ, có thể yên tâm cùng với nữ nhi chiếm đồ của mẫu thân ta? Tại sao ngươi có thể an tâm mà sống, trong khi mẫu thân ta phải nằm ngủ dưới lòng đất lạnh lẽo đó!”
Cố Tri Hành cười bảo: “Ngươi nghĩ ngươi che giấu rất tốt phải không? Thật không may, lúc ta mười tuổi, ta đã gặp lại nhũ mẫu của mình, và bà ấy đã kể lại cho ta nghe mọi chuyện. Ngươi đã khẩn cầu cho Cố Chi Nghi, dâng lên bát tự thật sự của nàng ta. Nàng ta chỉ nhỏ hơn ta bốn tháng! Mẫu thân vất vả sinh ra ta, nhưng đằng sau lưng ngươi lại leo lên giường tỷ phu!”
“Ngươi thật sự yêu thương ta sao? Là vì mắc nợ hay là vì đền bù? Ta thật không dám nghĩ đến thứ tình cảm này dơ bẩn đến mức nào. Năm mười một tuổi, ta ngã xuống dưới bậc đá, đã không thể quên được ánh mắt lạnh lùng của ngươi. Bề ngoài ngươi quan tâm đến ta, nhưng lại ngấm ngầm gây chia rẽ giữa ta và phụ thân”
“Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn đè nén sự ghê tởm, gọi người là mẫu thân. Ta muốn chà đạp nữ nhi của ngươi, để cho ngươi cũng có thể nếm trải nỗi đau”
Nước mắt mẫu thân lăn dài trên khuôn mặt, bà không ngừng lắc đầu.
Vẻ mặt Cố Tri Hành dần trở nên điên cuồng, mang theo sự hắc ám hủy diệt.
Hắn nói, “Không thành vấn đề. Sau này ta sẽ đưa ngươi xuống lòng đất đích thân tạ tội với mẫu thân ta”
“Cố Tri Hành!”
Sau khi hét lên, toàn thân ta sụp đổ, hoàn toàn bị sốc trước câu chuyện xưa, càng sợ hãi hơn khi nghe những gì Cố Tri Hành nói.
“Ngươi thà tin lời của một bà già chứ không tin người đã nuôi nấng ngươi hơn hai mươi năm sao?”
Mũi tôi đau nhức, “Hãy tự hỏi, mẫu thân đã bao giờ có lỗi với ngươi chưa? Khi ngươi đau ốm, mẫu thân đã chăm sóc ngươi cẩn thận, bà ấy quan tâm đến thức ăn, y phục của ngươi hơn bất cứ ai. Chỉ vì những lời nói không rõ đúng sai mà ngươi định dồn người đã nuôi dưỡng ngươi vào đường cùng sao?”
“Không rõ đúng sai? À, hay ngươi cứ tự mình hỏi bà ta xem”
Cố Tri Hành xé miếng vải lanh trong miệng mẫu thân, mẫu thân không kìm được mà kêu lên, “Không phải như vậy … Không phải như vậy …”
Mẫu thân khóc đến lạc cả giọng, liên tục đ.ấ.m ngực, “Ta không dụ dỗ tỷ phu, a tỷ ta lúc sinh ra ngươi đã mắc bệnh trong người, không còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Tỷ ấy quỳ dưới đất cầu xin ta, xin ta lấy Hầu gia, cầu xin ta hãy nuôi dạy ngươi thật tốt”
“Ta cũng có phu quân lý tưởng của riêng mình, ta cũng có tình yêu của riêng mình mà!”
Tiếng khóc của mẫu thân xé ruột xé gan. Vào lúc này, bà muốn trút bỏ mọi tủi hờn đã tích tụ nhiều năm.
“Nương ta mất sớm, là a tỷ đã nuôi dưỡng ta. Tỷ ấy biết ta sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào, nhưng ta đã sớm đính ước với Thụy Sơn, vì ngươi, ta đã từ bỏ lời hứa phiêu bạt khắp thiên hạ với Thụy Sơn, gả vào Hầu phủ làm vợ hai”
“Thụy Sơn … Cảnh Thụy Sơn, phụ thân của Cảnh Minh”
Cố Tri Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, mẫu thân nói tiếp, “Ta sợ có người tranh giành với ngươi nên đêm tân hôn đã uống canh tránh thai, sau đó nhận Chi Nghi từ nhị thúc của ngươi mang về nuôi. Nhũ mẫu đó là một tên trộm, ta đã quen rồi, ta thấy tiếc cho ả ta còn quá trẻ, không báo quan nên chỉ đuổi ả đi. Không ngờ một phút mềm lòng lại dẫn đến tai họa như vậy …”
Sự thật lần lượt kéo đến trong đầu ta, mẫu thân nói rằng đã mang thai tôi chín tháng mười ngày, rằng ta và Vệ Đạc đã được hứa hôn từ trong bụng mẹ.
Cuối cùng, mẫu thân không phải mẫu thân ruột, ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, bài vị trong từ đường đó, cùng với nhị thúc đã c.h.ế.t trong chiến trận mới là cha ruột của ta ư?
Chân tướng càng khiến Cố Tri Hành đau lòng hơn. Nguồn gốc của sự thù hận và âm mưu trong nhiều năm của hắn, rốt cuộc lại là vì hiểu lầm.
Hắn loạng choạng lùi lại, la lớn, “Không, ngươi nói dối! Ngươi đang gạt ta!”
Mấy vị tướng quân vội vàng chạy vào, nói, “Cố đại nhân, bọn họ tới rồi, mau chạy thôi”
Một người khác cũng khuyên ngăn, “Đúng vậy, chỉ cần còn núi xanh, sợ gì không có củi đốt”
Cố Tri Hành tuyệt vọng ngã xuống bậc thềm, như thể hắn không nghe được những người kia nói gì.
Nhìn thấy hắn như vậy, mấy vị tướng quân không còn cách nào khác đành phải bỏ chạy trước.
Chiêu Dương lặng lẽ ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Cố Tri Hành.
Cố Tri Hành giống như tìm được c
hỗ dựa, tựa vào vai Chiêu Dương bật khóc.
Dưa Hấu
Xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, càng ngày càng đến gần chính điện.
Cố Tri Hành, thua rồi.