Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-12-08 12:23:14
Lượt xem: 61
24
Thu sang, núi sông nhuốm màu sương giá.
Tháng bảy lửa đỏ trời nam, tháng chín lại thay áo mùa lạnh.
Ta sớm đã chuẩn bị cho Cảnh Minh mấy bộ y phục mới, đợi chàng thay xong rồi lại bước tới chỉnh lại nếp áo:
“Chàng là Phó chỉ huy sứ Tiền Điện, phải tham dự nhiều yến tiệc, từ nay cần chú ý ăn mặc một chút.”
Chàng ấy đứng yên không nhúc nhích :
“Phu nhân nói phải.”
Khi ta đang sửa lại cổ áo thì nghe chàng nói:
“Gần đây Cố thế tử thường được triệu vào cung, không chỉ Hoàng thượng, ngay cả Thái hậu cũng triệu kiến hắn.”
Ta giả vờ thản nhiên hỏi :
“Chiêu Dương công chúa cũng có ở đó?”
Cảnh Minh gật đầu “Bọn họ còn cùng ngắm cảnh ở ngự hoa viên, xem chừng trò chuyện cũng rất vui vẻ.”
Chỉnh xong y phục, chàng bước tới vài bước cho ta nhìn thử.
Phải công nhận dáng người Cảnh Minh khá là đẹp, bộ y phục này trên người lại toát lên vài phần thanh nhã.
“Chàng ở cạnh ca ca ta bao lâu rồi?”
Chàng im lặng hồi lâu, đáp, “Mười năm.”
Mười năm…
Dưa Hấu
Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, thời gian ta cùng Cảnh Minh quen biết cũng chỉ mới chín năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiep-nay-toi-khong-can-han-nua/chuong-22.html.]
Phần lớn lòng tin của ta đối với chàng đều là từ hai lần hắn liều mạng cứu ta, nhưng thế gian này, lòng người vốn là thứ dễ thay đổi nhất.
Tin hay không tin, chỉ là một ý niệm thoáng qua mà thôi.
Cuối năm công việc bề bộn, vụ thu hoạch ở điền trang, các khoản chi tiêu trong phủ hay nhiệm vụ của mật thám đều phải kết thúc.
Đông qua xuân lại tới…
Cho tới một ngày khi ta vừa về phủ thì nghe hạ nhân báo lại, Tôn tỷ tỷ đã đến tìm ta.
Tỷ ấy ngồi đợi khoảng một chén trà, không thấy ta liền rời đi.
Nắng xuân rực rỡ, có lẽ cũng nên tìm mọt ngày thích hợp tới điền trang thăm tỷ ấy, thuận tiện cùng nhau lên núi thả diều luôn.
Nhưng ta còn chưa kịp chuẩn bị xong diều, điền trang có người tới báo, Tôn tỷ tỷ đã đi rồi.
Tỷ ấy mất ngày mùng bảy tháng ba, đến cơ hội gặp mặt cuối cùng ta cũng không có.
Tôn gia quyết định tổ chức tang sự ngay tại điền trang, khi ta đến, linh đường đã được chuẩn bị xong.
Tỳ nữ hầu hạ bên tỷ ấy nói, từ mùa đông năm ngoái thân thể Tôn tỷ tỷ đã không thể chống đỡ nổi, tỷ ấy gắng gượng hết mùa đông, mấy ngày trước mới hồi phục được ít nhiều lại dặn quản gia chuẩn bị xe ngựa hồi kinh một chuyến.
Mẫu thân của Tôn tỷ tỷ bệnh đã nhiều năm, Tôn gia xưa nay vẫn do di nương quản lý.
Vào kinh, Tỷ ấy trước tiên đến bái kiến ngoại tổ, sau lại đi thăm Tôn đại tỷ, vòng vèo khắp nơi, cuối cùng đến phủ của ta, nhưng đợi tới tối cũng không gặp được, đành trở về.
Ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối, ông trời cũng không cho chúng ta.
Ta đội khăn tang trắng, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, cho đến ngày thứ bảy, cùng đoàn đưa tang lên núi, suốt dọc đường đỡ lấy linh cữu của tỷ ấy.
Tôn tỷ tỷ, ta chỉ có thể tiễn tỷ đoạn đường cuối cùng này mà thôi.
Lần đầu gặp gặp mặt, tỷ ấy như một đoá hoa lan sinh trưởng nơi thâm cốc.
Bâ
y giờ đoá hoa lan ấy cuối cùng cũng trở về với nơi tỷ ấy lớn lên.