Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này Nguyện Làm Tay Sai Vặt Cho Tiểu Thư - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-03 14:41:11
Lượt xem: 2,227

Hơn một tháng từ khi nhập học, tôi đã giúp cô ấy mang cơm, điểm danh, thỉnh thoảng còn quét dọn ký túc. Dần dà, sở thích ăn uống của cô ấy, tôi đều nắm rõ.

Có lần, thấy cô ấy nằm ngủ không dậy ăn, tôi còn tiện tay mua phần cơm mang về cho cô ấy.

Đương nhiên, mỗi lần như vậy, tiền công của tôi đều được trả sòng phẳng.

Chỉ sau một tháng, nhờ những khoản "thưởng nóng" từ đại tiểu thư, tôi đã tích góp được gần 20.000 tệ.

Lâm Uyển Tình nghe thấy lời cô ấy, cứ tưởng tiểu thư đang chế nhạo tôi, liền bật cười mỉa mai: "Nghèo thì phải hèn thôi. Ai mà chẳng tích cực khi không có tự trọng."

Một tháng qua, Lâm Uyển Tình thường xuyên đ.â.m chọc tiểu thư. Nhưng tiểu thư chỉ xem như không nghe thấy, lần này liền quay sang hỏi tôi: "Cậu nghèo lắm sao?"

Tôi ngượng ngùng gãi gãi ngón tay: "Cũng… không đến nỗi…"

Tiểu thư hỏi tiếp: "Mỗi tháng cậu được bao nhiêu tiền sinh hoạt?"

Tôi thành thật đáp: "2.000 tệ."

Cô liền nhíu mày: "Thế thì cậu sống kiểu gì, sinh tồn nơi hoang dã à?"

Tôi: "…"

Tôi vừa định giải thích rằng hai nghìn tệ là mức đủ để một sinh viên sống tằn tiện, thì ngay giây sau, cô ấy đã chuyển thẳng cho tôi 10.000 tệ.

"Thế nhé, cậu đi học thay tôi. Đây là tiền công 10 buổi đầu, khi hết khóa tôi sẽ trả nốt."

Tôi mừng rỡ gật đầu: "Ok luôn tiểu thư ơi!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lâm Uyển Tình chứng kiến cảnh này, mắt đỏ bừng, mặt lại tái mét.

Chị ấy tức giận chỉ vào tôi, quay sang cô bạn cùng phòng bên cạnh: "Nhìn thấy chưa? Đúng kiểu chỉ biết đến tiền, tôi nhìn mà phát ớn!"

Không ngờ cô bạn ấy lại thở dài, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Không phải chứ, tôi cứ tưởng chỉ vài chục tệ thôi. Cô ấy trả nhiều thế này, giá mà tôi được đi học thay thì tốt quá."

Lâm Uyển Tình: "…"

Khuôn mặt Lâm Uyển Tình đỏ bừng vì tức, như thể vừa chịu một nỗi nhục lớn lao, chị ấy nghiến răng hậm hực buông một câu "Mấy người thật ghê tởm!" rồi chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiep-nay-nguyen-lam-tay-sai-vat-cho-tieu-thu/chuong-5.html.]

Gần nửa đêm, đã qua 12 giờ mà chị tôi vẫn chưa quay về.

Tưởng Hoan lo lắng cho sự an toàn của chị tôi liền kéo tôi cùng đi tìm.

Vừa bước ra khỏi ký túc, chúng tôi đã thấy chị ấy đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài. Cạnh chị ấy là một nam sinh gầy gò, đeo kính.

Tưởng Hoan khẽ nhíu mày: "Đó chẳng phải là La Khải bên viện mình sao?"

Nghe nhắc đến cái tên này, tôi lập tức nhớ ra.

La Khải là một người có hoàn cảnh khó khăn, thường xuyên nhận trợ cấp sinh viên nghèo của trường.

Kiếp trước, anh ta từng theo đuổi một cô gái cùng trường, tính cách hơi nhút nhát nhưng gia cảnh rất tốt và là dân bản địa ở Hàng Châu. Anh ta theo đuổi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng thành công.

Tôi biết chuyện này là vì, về sau cô gái kia mang thai trước hôn nhân, buộc phải bảo lưu kết quả học tập để sinh con, gây nên một phen xôn xao trong trường.

Kết cục, họ kết hôn, nhưng khi tôi gặp lại ở buổi họp lớp sau tốt nghiệp, cô gái vốn ngây thơ trong sáng ấy đã bị vắt kiệt sức sống, trông già đi cả chục tuổi.

Tôi và Tưởng Hoan trao đổi một ánh mắt, rồi cùng bước đến.

Lâm Uyển Tình đang trò chuyện say sưa với La Khải, hoàn toàn không chú ý đến chúng tôi.

"Haizz, em cũng muốn quay lại ký túc, nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt của họ là lại thấy buồn nôn. Em với Lâm Phi Ngư đã quen biết bao nhiêu năm, thế mà giờ mới nhận ra em ấy thực dụng thế này. Bây giờ ngay cả chị gái ruột như em cũng không thèm nhận."

La Khải đẩy gọng kính, khẽ nói: "Chỉ là lòng tham mà thôi. Hiện giờ em ấy có thể vì tiền mà phản bội chị mình, sau này chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Những người xem tiền tài hơn cả tình thân, thực sự không đáng để em phải buồn phiền."

Lâm Uyển Tình như tìm được tri kỷ thất lạc lâu năm, gật gù đồng ý: "Đúng rồi! Em cũng nghĩ vậy! Em chỉ muốn tốt cho em ấy thôi, thật may là có anh hiểu em."

La Khải dịu dàng đặt tay lên lưng chị tôi, mỉm cười ấm áp: "Trước đây anh cũng nghĩ giống em, nhưng từ khi quen biết em, anh mới nhận ra trên đời này hiếm có người con gái nào thanh cao và thoát tục như em. Em không giống chút nào với những cô gái thực dụng ngoài kia."

"Con gái thực dụng gì cơ?"

Tôi lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Lâm Uyển Tình giật mình, vội đứng lên, mặt đầy tức giận chỉ vào tôi: "Lâm Phi Ngư, nhân cách em càng ngày càng tệ! Đến cả nghe lén người khác nói chuyện mà cũng làm được à?"

Tôi khoanh tay, thản nhiên đáp: "Chị ngồi đây nói chuyện rôm rả giữa trời đất thế này, muốn không ai nghe thấy cũng khó đấy."

Nói xong, tôi chuyển ánh nhìn sang La Khải: "Muốn tán gái thì cứ tán, nhưng đừng chụp mũ chúng tôi là 'con gái thực dụng'. Nói trắng ra, chẳng qua là anh nghèo. Nếu anh giàu, tôi nghĩ chắc anh cũng mong cả thế giới đều trở thành 'thực dụng' để bám lấy anh."

Loading...