Kiểm soát tuyệt đối - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-15 21:36:49
Lượt xem: 730
Dù Tạ Tư Quân nói như thế nào, cô ấy cũng không cho mượn. Cho nên khi vết thương vừa khép lại một chút, Tạ Tư Quân liền khẩn cấp tìm tới đây.
Tôi cầm điện thoại di động, tựa vào tường hành lang bệnh viện, im lặng lắng nghe. Thật khó để nói rằng không có biến động.
Mấy ngày vừa chia tay, mỗi một cuộc điện thoại và tin nhắn nhắc nhở xa lạ của điện thoại đều sẽ làm xúc động thần kinh mẫn cảm của tôi. Tôi luôn theo bản năng nghĩ rằng có phải Tạ Tư Quân đổi điện thoại liên lạc với tôi hay không, giải thích với tôi chỉ là hiểu lầm.
Nhưng không. Không có cuộc gọi nào cả. Mong đợi cứ như vậy bị mài mòn sạch sẽ.
Nói xong lời cuối cùng Trình Kim Kim đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, tôi chuyển tiền thuốc men của anh ấy cho cô. Anh ấy bị cậu tôi chặn hết thẻ, trên người chắc chắn không có tiền.”
Trình Kim Kim cảm khái chậc một tiếng: “Con nhà giàu bị đẩy đến cuộc sống nghèo túng như anh ấy quả thật rất hiếm thấy...”
Từ trước đến nay, Tạ Tư Quân không thích nhắc tới chuyện nhà mình lắm. Tôi cũng chỉ mơ hồ biết anh và cha anh có mâu thuẫn rất sâu.
“Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này.” Tôi nói lời tạm biệt và cúp máy.
11
Đi tới cửa phòng bệnh, nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng đối thoại. Tạ Tư Quân đã tỉnh lại.
“Người đưa tôi tới đâu rồi?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Y tá trả lời: “Tôi không thấy, hai lần tôi vào thay dịch cho anh đều chỉ có một mình anh.”
“Tôi biết rồi.” Giọng của Tạ Tư Quân thấp xuống, nhẹ đến nghe không ra cảm xúc.
Tôi ổn định tâm tình, đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Tư Quân vẫn không khỏi dừng lại. Anh đang khóc... Hốc mắt hồng hồng.
Anh nhìn thấy tôi, bỗng dưng kéo chăn lên cao che kín mặt.
Tôi: “...”
Thật yếu đuối...
Y tá đi rồi, tôi mới bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh anh.
“Anh định tự bóp c.h.ế.t mình à?”
Cái chăn di chuyển dần. Vài giây sau, Tạ Tư Quân giống như giá đỗ chậm rãi nhô ra. Hàng lông mi ướt run rẩy không ngừng khiến tôi tạm thời bỏ qua chiều cao 1,87m của anh, chỉ cảm thấy anh giống như một con cún con ướt sũng.
“Vết thương đau không?”
Tạ Tư Quân lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không sao.”
Tôi thôi tế nhị và nói chuyện thẳng thắn với anh: “Vừa rồi Trình Kim Kim gọi điện thoại cho tôi giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
Anh ngước mắt lên, ánh mắt hơi sáng.
“Nhưng Tạ Tư Quân, chúng ta vẫn là thôi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiem-soat-tuyet-doi/6.html.]
Tôi nhìn chằm chằm đèn đường ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, tạm thời không muốn yêu đương nữa.”
Gần đây phát sinh nhiều chuyện, thật sự làm cho tôi ứng phó không xuể.
Hồi lâu, Tạ Tư Quân khàn giọng lên tiếng: “Được. Anh đồng ý với em.”
Tôi liên lạc với hộ lý của Tạ Tư Quân rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Tạ Tư Quân ở phía sau gọi tôi lại: “Xin lỗi Ninh Lạc.”
Trong giọng nói trầm thấp của anh lộ ra tự giễu không rõ ràng: “Anh thật là khốn kiếp, để chứng minh em cũng quan tâm đến anh, cố ý tạo ra biểu hiện mập mờ với cô gái khác, đã quên em khổ sở cỡ nào. Hiện giờ em thất vọng với anh là chuyện nên làm.”
Tôi không dám quay đầu lại. Bởi vì biết Tạ Tư Quân giả vờ đáng thương khó có thể cưỡng lại được.
Gặp lại anh là ba ngày sau.
Mẹ bảo tôi đến đưa cơm cho dì út cũng làm việc ở bệnh viện này. Tiện đường đến thăm Tạ Tư Quân.
Vốn định chỉ đứng ngoài phòng bệnh lặng lẽ nhìn anh rồi đi. Nhưng trong phòng bệnh truyền ra tiếng mắng hung hãn khiến tôi không thể vờ như không thấy.
“Bác sĩ nói cậu chỉ có thể ăn thanh đạm thôi, cậu có nghe hiểu tiếng người không?”
Hộ lý chỉ vào Tạ Tư Quân trên giường bệnh: “Cậu cho tôi có một chút tiền cơm, cậu ngoại trừ cháo còn muốn ăn cái gì?”
Tạ Tư Quân dường như đã quen với sự chỉ trích của cô ta, cau mày, bình tĩnh chỉ ra sơ hở.
“Cháo trắng chỉ tốn 2 tệ một phần, nhưng số tiền tôi cho cô mỗi ngày là 40 tệ”
Trên bàn trước mặt anh chỉ có một chén cháo loãng như canh gạo, thêm một phần đậu tương ướp muối nhỏ.
Hộ lý tức giận đến mức muốn trừng mắt, đi nhanh qua lấy bát ném vào thùng rác bên cạnh.
“Cậu nghi ngờ tôi thì đừng ăn, có năng lực thì tự mình đi xuống mua!”
Một chút nước gạo văng ra giữa đường b.ắ.n lên mu bàn tay Tạ Tư Quân.
Anh bị bỏng đến run rẩy, không nói gì.
Tôi không biết Tạ Tư Quân luôn luôn bướng bỉnh tại sao lại biến thành cái dạng này.
Tôi đẩy cửa ra, đi tới trước mặt hộ lý: “Đây là thái độ chăm sóc người khác của cô sao?”
Cô hộ lý không hề xấu hổ, cứ như hành động của mình đúng lý hợp tình.
“Sao thế? Tôi hỏi cô có chuyện gì vậy?”
“Một ngày chỉ trả phí hộ lý có 100 tệ mà muốn yêu cầu nhiều như vậy? Không có tiền đừng mời hộ lý, các người nghe hiểu không!”
Cô hộ lý từ trong túi lấy ra 40 tệ đập trên bàn.
“Tôi không làm, ai thích làm thì làm! Đm.”