Kiểm soát tuyệt đối - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-15 14:36:19
Lượt xem: 755
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rút tay ra: “Là ai cũng không quan hệ gì tới tôi cả. Buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”
Lời xin lỗi và giải thích sau khi làm người ta nản lòng thoái chí đều có vẻ dư thừa.
Tạ Tư Quân im lặng, đầu vùi ở vai cổ tôi.
“Không buông ra được...” Trong giọng nói dồn dập mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện.
Tôi bị trói chặt trong lòng anh, nhận được điện thoại của mẹ.
“Lạc Lạc, khi nào thì trở về nhaf?”
“Con sắp về đến nhà rồi, mẹ.”
Tôi cố gắng duy trì giọng điệu vững vàng, xem nhẹ động tác Tạ Tư Quân làm loạn ngậm vành tai tôi.
“Con ở chung với con trai chú Lâm thế nào? Có thể tiếp tục phát triển không?”
Tạ Tư Quân khẽ cắn một cái, xem như không tiếng động cảnh cáo tôi.
Tôi vừa véo anh, vừa thành thật trả lời mẹ: “Cảm giác không thích hợp lắm.”
Những bà mẹ giúp con xem mắt lúc đầu luôn lạc quan: “Không sao, mẹ lại thấy một chàng trai rất được, con mau về xem ngày nào rảnh rỗi, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Tạ Tư Quân buông tha vành tai tôi. Ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu: “Đừng đi gặp người đàn ông khác, Ninh Lạc. Anh chịu không nổi...”
Ánh sáng mờ nhạt của đèn hành lang chiếu vào đôi mắt run rẩy của anh. Cảm xúc mãnh liệt đến dọa người.
Tôi không thể rời mắt khỏi mặt đất.
“Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ yêu đương với người khác.”
“Vậy anh thì sao? Em không cần anh nữa sao?”
Khóe mắt Tạ Tư Quân dần dần ửng hồng, nhưng trạng thái không bình thường trên mặt lại càng ngày càng rõ ràng: “Ninh Lạc, anh là con ch.ó của em sao? Em nói không cần liền đá văng đi?”
Trong mắt anh là sự cố chấp không thể hóa giải. Tôi giãy dụa bất động trong lòng anh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đúng! Không cần anh, tôi chán ghét anh đến mức hy vọng anh có thể lập tức biến mất trước mắt tôi.”
Nói xong, tôi lại đá anh một cái, tay cũng không ngừng đ.ấ.m vào n.g.ự.c bụng anh.
“Đừng chán ghét anh.”
Tạ Tư Quân như phát điên rồi, lại đè tôi chặt hơn một chút. Động tác mạnh mẽ vô cùng, lời nói ra lại hèn mọn: “Cho dù chỉ coi anh là thuốc cũng được, chỉ cần đừng chia tay. Không thích anh cũng không sao... Là anh không đủ tốt, mới không thể làm cho em thích anh. Anh sẽ thay đổi... Hãy nhìn xem anh có được hay không, làm ơn...”
Anh vùi đầu vào vai tôi, giọng nói càng ngày càng yếu ớt.
Tôi lại một lần nữa đưa tay đẩy bụng Tạ Tư Quân, sờ được một chút dính dính, mới phát hiện không ổn. Tôi giơ tay lên, nương theo ánh sáng nhìn thấy lòng bàn tay dính vết m.á.u đỏ tươi.
“Tạ Tư Quân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiem-soat-tuyet-doi/5.html.]
Giọng anh thều thào nghe không rõ, bàn tay đặt trên vai tôi chậm rãi buông xuống.
Lần này tôi dễ dàng đẩy anh ra. Sau đó, nhìn thấy một mảng m.á.u lớn thấm ra từ bụng Tạ Tư Quân.
9
Trên đường đến bệnh viện, tôi tùy tiện tìm một cái cớ nói cho mẹ biết phải về muộn. Bác sĩ nói bụng Tạ Tư Quân vừa khâu không bao lâu đã bị bung chỉ, vết thương nhiễm trùng dẫn đến ý thức của anh đã không rõ.
Tôi nhớ trong bữa tối anh đã nói rằng anh vừa phẫu thuật. Hẳn là vết thương ở bụng này.
Tôi làm xong thủ tục nhập viện, vừa trở lại phòng bệnh liền nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin hỏi là Ninh Lạc sao?” Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nghe rất thoải mái.
“Xin hỏi cô là?” Tôi hỏi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Trình Kim Kim.”
10
Cô ấy nói gọi điện thoại cho Tạ Tư Quân nhưng không ai nghe, thật sự lo lắng mới gọi tới chỗ tôi.
“Để cứu vãn mối quan hệ với cô, anh ấy đã chạy ra đến đó khi chưa bình phục vết thương.” Trình Kim Kim nói.
“Cho nên Ninh Lạc, cô...”
Tôi đã đoán trước được thuật nói bắt cóc đạo đức tiếp theo của cô ấy. Đơn giản là khuyên tôi làm hoà với Tạ Tư Quân.
Nhưng...
“Đừng tha thứ cho anh ấy nhanh như vậy! Anh ấy quả thực ngu ngốc! Tôi đã nói anh ấy hãy tĩnh dưỡng cho tốt rồi hãy đi tìm cô, anh ấy lại sống c.h.ế.t không nghe. Xem đi, hiện tại hại cô đêm hôm khuya khoắt phai rở bệnh viện vì anh ấy chạy trước chạy sau!”
Tôi nghe cô ấy châm chọc Tạ Tư Quân như s.ú.n.g máy, sửng sốt đến quên cả chớp mắt.
Ồ?
Trong điện thoại, Trình Kim Kim nói cho tôi biết, chuyện Tạ Tư Quân cầu xin cô ấy đến sân bóng rổ đưa nước, cả chuyện sau khi tôi đi, anh đi theo sau tôi đưa tôi về phòng ngủ. Và vì sao Tạ Tư Quân lại có vết thương ở bụng.
Ngày tôi nói chia tay, Tạ Tư Quân lái xe đuổi theo tôi, trên đường xảy ra tai nạn xe. Cửa sổ kính nổ tung đ.â.m thẳng vào bụng Tạ Tư Quân, vết thương vừa sâu vừa dài.
Việc đầu tiên anh làm sau khi phẫu thuật tỉnh lại chính là tìm Trình Kim Kim mượn điện thoại di động gọi điện thoại cho tôi.
“Anh không biết dùng điện thoại di động của mình gọi sao?”
“Anh bị cô ấy chặn rồi.” Sắc mặt Tạ Tư Quân yếu ớt tái nhợt, cầu xin cô ấy: “Cho anh mượn...”
“Không cho mượn.” Trình Kim Kim liếc anh một cái: “Khuyên anh đừng nói cho cô ấy biết anh xảy ra tai nạn xe, càng đừng nghĩ dùng việc này tranh thủ sự đồng tình của cô ấy, để cô ấy mềm lòng với anh,... Đây đơn giản là anh đáng đời, cô ấy cũng không có nghĩa vụ vì anh kiêu ngạo mà nhận lấy hậu quả.”