Kiểm soát tuyệt đối - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-15 21:35:19
Lượt xem: 646
3
Cả đêm Tạ Tư Quân không trở về phòng ngủ. Sau ngày đó, dường như anh bắt đầu xa lánh tôi.
Trước kia tuy rằng trên wechat anh cũng không nói nhiều lắm, nhưng trả lời tin nhắn rất nhanh. Ngay cả những lời vô nghĩa mà tôi nói, anh cũng sẽ trả lời tôi.
Gần đây cơ bản là cách vài giờ mới trả lời ngắn gọn mấy chữ của tôi.
Chứng thèm khát da thịt lại mơ hồ quấy phá, tôi càng muốn Tạ Tư Quân. Ngày đó tôi ôm tâm tư làm hòa đi tìm anh.
Buổi chiều sau khi anh chơi xong, tôi chạy bộ từ khán phòng xuống. Cầm nước đường phèn pha loãng, đưa đến trước mặt anh.
“Tạ Tư Quân, vừa rồi anh chơi thật giỏi.” Tôi trông mong nhìn anh.
Tạ Tư Quân giơ tay. Nhưng lại lướt qua vai tôi, lấy đi một chai nước khoáng phía sau tôi đưa tới.
“Anh uống của cô ấy.”
Tạ Tư Quân rũ mắt quét qua bình giữ nhiệt nhỏ màu vàng nhạt của tôi, không có ý lấy.
Tôi sửng sốt. Cô gái xinh đẹp kia bước ra từ phía sau tôi.
Không giống như tôi, người khoác trên người bộ đồ bánh mì vụng về, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy len đen bó sát bên dưới chiếc áo khoác mỏng màu mocha.
Tôi đã gặp cô ấy, là hoa khôi của khoa chúng tôi, Trình Kim Kim.
Tạ Tư Quân bảo cô ấy ra ngoài hội trường chờ anh trước. Chờ cô gái đi xa mới lạnh nhạt mở miệng: “Tìm anh có việc gì?”
Nghe được sự lạnh lùng xa cách trong giọng nói của anh mũi tôi có chút chua xót. Tôi giấu cằm trong khăn quàng cổ, nhìn xuống mũi chân: “Em nhớ anh.”
Tạ Tư Quân không có bất kỳ d.a.o động nào: “Nghĩa là không có việc gì.”
Anh tiện tay vận bóng, mí mắt cụp xuống: “Thời gian tới anh phải đi cùng cô ấy, em không có việc gì thì đừng tới quấy rầy.”
Trong phút chốc tôi ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: “Vậy em thì sao?”
Tôi lo lắng kéo tay áo anh: “Bệnh của em tái phát, không thể không có anh... Mấy ngày tới anh hãy ở lại với cô ấy được không?”
Giọng nói của tôi càng lúc càng nhỏ trong thần sắc đột nhiên lạnh lùng của Tạ Tư Quân. Anh tức giận nở nụ cười, nhìn chằm chằm tôi từng phán xét: “Bạn gái, đây mới là mục đích em chủ động tìm anh sao?”
Tôi không dám nói nữa. Tôi thật sự không muốn anh đi cùng Trình Kim Kim, nhất thời hoảng hốt không chọn được lối thoát, tâm trí tôi bị bệnh tật ảnh hưởng, tôi lại trở nên rối loạn.
“Em không thèm để ý quan hệ giữa anh và cô ấy, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho anh để anh đi cùng cô ấy. Ninh Lạc, em thật sự hoàn toàn không thích anh.” Tạ Tư Quân cười khẽ ra tiếng, tràn đầy ý tứ tự giễu. Tôi nhìn xuống đất và lặng lẽ lắc đầu.
Đang muốn giải thích, anh lại mở miệng trước một bước: “Chỉ là vì chữa bệnh, em sẽ không đi tìm người khác sao? Có nhiều người sẵn sàng làm điều đó hơn anh đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiem-soat-tuyet-doi/2.html.]
Cổ tay Tạ Tư Quân khẽ động, bóng rổ bị anh ném ra phía sau. Anh hoàn toàn thu lại ý cười, trên mặt như kết một tầng băng lạnh.
Anh chộp lấy chiếc áo khoác và rời khỏi tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sân bóng rổ rộng lớn chỉ có một mình tôi. Tôi bỗng nhiên khó chịu không chịu nổi, ngồi xổm xuống để giải toả. Nước mắt rơi thẳng xuống sàn nhà.
Ý của Tạ Tư Quân hẳn là muốn chia tay với tôi.
4
Tối hôm đó, tôi đến ngôi nhà gần trường của Tạ Tử Quân.
Gõ cửa, sau khi xác nhận không có ai, nhập mật mã vào bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Nhưng vừa mới mở tủ quần áo ra, mùi hương mát lạnh quen thuộc của Tạ Tư Quân phả vào mặt. Cảm giác đau đớn mơ hồ trên da bỗng nhiên không nhịn được nữa. Nỗi ám ảnh sinh lý áp đảo cảm giác đạo đức.
Tôi cẩn thận lấy chiếc áo len mà Tạ Tư Quân thường mặc và mặc vào người. Sau đó chạy đến sô pha ôm lấy đầu gối, khẽ ngửi mùi hương thanh mát chỉ thuộc về Tạ Tư Quân.
Vốn định chờ triệu chứng giảm bớt một lát rồi đi. Nhưng bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc mơ hồ tỉnh lại, đúng lúc khóa cửa truyền đến tiếng động. Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Tư Quân bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Đằng sau anh là một người đàn ông. Không phải Trình Kim Kim, mà là một chàng trai tôi chưa từng gặp qua.
“Ai vật? Anh Tạ, đây chính là em họ của anh phải không?”
Anh ta chạy đến bên cạnh tôi ngồi xuống.
“Ha ha, tôi không ngờ anh Tạ lại sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt nhanh như vậy.”
Tôi trừng to mắt, dịch về phía sau, lại giật mình nhìn Tạ Tư Quân.
Không biết có phải anh đã chán ghét đến mức muốn giấu diếm quan hệ của chúng tôi hay không, không đáp lại.
Tạ Tư Quân đến gần, xách cặp sách đập vào lưng chàng trai đó: “Tránh xa cô ấy ra. Đây là bạn gái của tôi.”
Anh rũ mắt xuống, nâng eo và đùi tôi ôm tôi trở về phòng ngủ.
Thì ra tôi vẫn chưa bị chia tay.
Phía sau còn truyền đến lời xin lỗi xấu hổ của chàng trai: “Ồ ồ, là chị dâu... Xin lỗi chị dâu...”
“Vậy em đặt máy tính xuống rồi đi nhé anh Tạ, làm phiền đêm nay anh sửa mã số cho em nhé.”