Khương Khương Huyền Lăng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:37:36
Lượt xem: 311
"Sao bình thường không ai đến tìm người cả, cũng không thấy có ai đi tìm, trong cung này không ai quen biết người sao?" Huyền Lăng lắm miệng.
Có người biết ta thì tiêu rồi.
Điều ta cần phải làm là âm thầm chen chân vào đám tần phi trong hậu cung kia.
Đám tú nữ kia đều quen biết lẫn nhau, sao ta dám thò chân qua đó chứ.
Đành phải chờ có người lục tục ngo ngoe vào cung, ta phải đục nước béo cò mới được.
Nhưng ta không thể nói với Huyền Lăng những chuyện này được, không thì hắn sẽ phạm tội khi quân mất.
Không thể để cho hắn bị c.h.é.m đầu được.
"Ta thích yên tĩnh."
Nửa phút trầm mặc khiến cho ta như ngồi bàn chông, sau đó Huyền Lăng cất tiếng cười như lật ngói ở cung của ta.
Đã lâu rồi ta chưa thấy hắn cười thoải mái như thế.
Đáng ghét, ta tức giận đến mức muốn nhào đến, ai cho phép ngươi cười!
Kết quả, Huyền Lăng không đứng vững, ngay cả ta cũng ngã theo hắn. Ta dựa vào người Huyền Lăng, lúc ngã xuống đôi môi không cẩn thận cọ vào mặt hắn.
Ta và Huyền Lăng bốn mắt nhìn nhau, đến khi Huyền Lăng khẽ tằng hắng một cái, ta mới vội đứng dậy.
Đáng ghét, bị hắn mê hoặc rồi.
"Lần sau không được lỗ mãng như thế."
Sau đó Huyền Lăng vội vàng rời đi.
Cũng không biết hắn gặp chuyện gì, luôn rời đi không ai ngăn cản. Chỉ cần rời đi, ta cũng không biết khi nào hắn trở về.
Lần này cũng như thế.
Tiểu thái giám như hắn còn bận hơn ta.
*
Cuối cùng, lão Khương cũng hồi âm cho ta, ta không hiểu, nhà chúng ta thất bại rồi sao? Ông ấy viết gì thế?
[Kiếm bay lệch gió mới lộ chân tình.]
Chỉ tám chữ?
Lời khuyên cho cuộc đời ta sao chỉ có thế này?
Cha thật sự không đón ta ra ngoài được sao?
Rốt cuộc có ý gì chứ?
Bảo ta ở đây tu luyện kiếm thuật à?
Ta hét lên như chuột chũi.
*
"Ta muốn ăn gà quay ở ngõ phía Tây." Ta nhớ đến cửa hàng gà quay, nước bọt chảy ra từ trong mắt.
"Muốn ăn gà đến mức muốn khóc rồi à?" Huyền Lăng khó hiểu, Huyền Lăng rất sợ hãi.
Khăn lạnh lẽo liên tục đập lên mặt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuong-khuong-huyen-lang/chuong-3.html.]
"Dẫn người xuất cung."
Ta không dừng khóc được, nghe vậy tiếng khóc thay đổi.
"Thật hay giả?"
"Ta không lừa người."
Không biết từ lúc nào, Huyền Lăng cách ta gần như vậy. Ta ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của hắn. Chỉ cần ta hơi ngẩng lên sẽ hôn hắn dễ như trở bàn tay.
"Chảy nước mũi rồi, nương nương." Hắn nhấn mạnh hai chữ nương nương cực mạnh, nực cười, hắn sẽ không nghĩ ta muốn ngoại tình chứ.
Đáng ghét, suýt chút nữa bị nam nhân này mê hoặc rồi.
*
Huyền Lăng nói được làm được, không biết hắn tìm từ đầu ra một bộ y phục của dân chúng bình thường, sau đó hòa với đội ngũ mua hàng của hoàng cung, dễ dàng đưa ta xuất cung.
Ta đi lại trên đường phố quen thuộc, hít một hơi dài không khí.
"Trong cung thối à?" Hắn tỏ vẻ khó hiểu.
"Ngươi không hiểu, hương vị tự do." Ta tỏ vẻ cao thâm.
Nếu như ta lặng lẽ rời đi, trong cung có phát hiện ra ta không? Ta là phi tần tiền triều cũng không biết, vậy thật sự có thể phát hiện ra ta xuất cung không?
Ta thầm tính toán trong đầu.
"Người đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nội vụ phủ đã ghi chép người vào danh sách rồi." Ta chán ghét nam nhân nhìn thấu người khác, à nửa nam nhân.
"Ăn gà nướng đi." Hắn kéo ta đi.
"Ở bên kia." Ta nhắm mắt cũng nhận ra con đường này.
"Ta nhớ gần bên này là nhà của Khương thượng thư, ông ta có một nữ nhi đoản mệnh, vừa đưa vào cung đã bị bồi táng. Nói ra cũng có dáng dấp giống người." Huyền Lăng hỏi lại ta.
"Không biết nữa, nàng thê thảm quá. Nhất định phu quân Hoàng đế của ta rất tốt, thân thể tráng kiện." Ta vội nói.
"Người từng gặp Hoàng đế rồi à?"
"Không có, chẳng phải ngài ấy đồng tính à, thân thể sao yếu được?" Ta không để ý, thái giám cung nữ nào trong cung không biết tin đồn này chứ, chắc là nói được.
"Nói lại, chuyện ngài ấy đồng tính là do ta đồn đấy." Ta rất tự hào, cười hì hì nói.
Ta không thấy được mặt Huyền Lăng tái đi rồi, nếu ta thấy được sẽ không nói như thế.
"Ngon quá!" Ta xé gà xé gà, gà khô vàng, bên trong trắng nõn, khiến người ta chảy nước bọt ròng ròng ba nghìn thước.
Ta ngậm tay bóng loáng, cuối cùng xé một miếng nhỏ chia cho Huyền Lăng.
"Cô không ăn."
Ngươi nói gì?
Ta đang nhai ngon lành nên không nghe rõ, ai không ăn?
"Ta nói ta không ăn, cho người ăn hết!"
"Ta yêu ngươi quá, Huyền Lăng! Ngoại trừ cha ta thì không ai đối xử tốt với ta như thế cả!" Ta nhịn không được biểu đặt tình ý trắng trợn.
"Sao yêu có thể tùy tiện nói ra miệng vậy được? Tiểu nương tử như người không nên không có chừng mực như thế!" Huyền Lăng tức giận đến mức gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Rõ ràng ta nhìn thấy tai của hắn cũng đỏ lên, rõ ràng là thẹn thùng mà.