KHUÊ ANH VI TÚ - 5
Cập nhật lúc: 2024-12-26 14:28:02
Lượt xem: 713
Sắc mặt Hà Vi tối sầm lại.
Ta ngắt lời Tiểu Viên:
“Hà cô nương là người mà Thái Tử mến mộ, áo đẹp xứng mỹ nhân.”
Tuỳ Cẩn Vũ ngập ngừng:
“Khanh Dung, nàng không để ý sao?”
Ta đoan trang mỉm cười nói:
"Chỉ là một bộ quần áo thôi, phủ Thừa Tướng không thiếu."
Mặt hắn tái nhợt, lúng túng lẩm bẩm:
“Lúc trước, nàng ghét nhất là bị mẫu phi dạy bảo không được so đo với tam thê tứ thiếp của cô, vì sao giờ nàng lại không ghen?”
Ta đáp rành mạch từng từ:
“Thái Tử, lúc trước thần nữ và ngài có tình cảm với nhau lại có cả hôn ước đảm bảo, đương nhiên thần nữ hy vọng trong tim ngài chỉ có mình ta.”
“Nhưng hiện tại ta không nhớ được những chuyện trong quá khứ, điện hạ cũng đã có giai nhân bên cạnh. Chúng ta vẫn nên từ biệt đường ai nấy đi thôi.”
“Không, cô không cho phép nàng quên!”
Hắn định bước đến nắm lấy tay ta nhưng ta lại nghiêng người né được.
Hà Vi tức đến xanh mét mặt mày:
“Tuỳ Cẩn Vũ chàng được lắm! Ta thức đêm thức hôm thiết kế cung nỏ cho chàng, chàng lại chỉ suốt ngày tơ tưởng về người phụ nữ khác, thậm chí còn để ta mặc trang phục người ta không thèm.”
Nàng ta nổi điên muốn xé nát chiếc áo choàng săn đang mặc trên người, nhưng chung quy vẫn là không nỡ bỏ.
Tuỳ Cẩn Vũ gạt ta sang một bên, ôm nàng ta dỗ lấy dỗ để, liên tục gọi nàng là tiểu tổ tông.
Ta không muốn chướng mắt thêm nên quay người rời đi.
Tiểu Viên tức giận bất bình thay ta:
“Cô nương kia thật đúng là không biết xấu hổ. Luôn mồm bảo muốn trợ giúp Thái Tử làm viêc nọ việc kia, nhưng thực tế quá nửa thời gian đó ả dụ dỗ ngài ấy dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung, để hôm nay thể hiện bản thân hơn người.”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
10
Hồi bé ta đã học lục nghệ* trong cung, kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng không tệ lắm.
(*Là hệ thống văn hoá giáo dục cơ bản của Trung Quốc theo Nho Giáo gồm 6 kỹ năng: lễ nghi, âm nhạc, b.ắ.n cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học)
Ta nhắm trúng một con hươu sao trong rừng, định kéo cung thì bỗng một tiếng thét lớn của nam nhân vang lên:
“DỪNG TAY!”
Quay lại, ta bắt gặp Hà Vi đang giương cung, nhắm thẳng vào lưng ta.
Ta lạnh toát cả sống lưng.
Giả vờ cũng bị giật mình, Hà Vi cố ý buông lỏng tay, mũi tên đã được dồn đủ lực cứ thế phi thẳng về phía ta .
“Cẩn thận!”
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cao lớn lao tới.
Ta và người đó ngã nhào khỏi yên ngựa, ôm nhau lăn lộn mấy vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khue-anh-vi-tu/5.html.]
Khi ta vẫn chưa hết hoảng sợ đã chạm phải một đôi mắt sâu thẳm:
“Khanh Dung, nàng không sao chứ?”
Chưa kịp trả lời thì Hà Vi đã uể oải cưỡi ngựa đi tới.
Nàng ta nhìn xuống từ trên lưng ngựa, nói bằng thái độ ngạo mạn:
“Ngươi là ai mà dám xông vào bãi săn hoàng gia, còn dám hù dọa khiến ta giật mình suýt chút trượt tay b.ắ.n trúng Phó tiểu thư!”
Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng!
Nam nhân kia chẳng nói chẳng rằng, rút ra cung tên từ sau lưng, bình tĩnh b.ắ.n về phía con ngựa Hà Vi đang cưỡi.
Bị đau, con ngựa rỗng lên rồi tung vó hất văng nàng xuống đất khiến Hà Vi ngã sấp, mặt mũi lấm lem đầy bùn. Chiếc áo choàng nàng ta khoe khoang cũng bị rách một mảng to. Thanh Điểu thêu trên áo dính m.á.u loang lổ.
“To gan! Ta chính là nữ chủ nhân tương lai của Đông Cung, ngươi dám làm ta bị thương!”
Nàng ta ôm lấy đầu gối và khoé miệng đang chảy m.á.u của mình, không ngừng mắng chửi.
Tuỳ Cẩn Vũ chạy tới.
Thấy ta đang dựa vào trong lòng của nam nhân khác, hắn tức đến nổ đom đóm mắt, nhất thời không nói được gì.
Hà Vi nũng nịu:
“Điện hạ, kẻ này suýt chút nữa đã hại chế.t ta, chàng mau bắt hắn lại!”
Ánh mắt Tuỳ Cẩn Vũ rơi vào bộ áo giáp nam nhân đang mặc trên người:
“Tam đệ, không phải đệ đang ở biên cương sao? Vì sao lại trở về rồi?”
"Phụ hoàng yêu cầu ta hồi cung báo cáo nhiệm vụ. Không nghĩ tới chưa thấy được bệ hạ thì đã bắt gặp nữ nhân này có ý đồ mưu sát Khanh Dung.”
“Cái gì?”
Thái Tử nhìn Hà Vi đầy nghi ngờ.
Nàng ta khóc như hoa lê dính mưa:
“Không phải như vậy! Ta nghe nói sừng hươu có tác dụng bổ thận tráng dương, bổ tủy chắc xương, nên mới muốn săn một con về dâng tặng điện hạ. Ai ngờ Phó tiểu thư từ đâu xông tới lọt vào tầm ngắm cho nên không thể trách ta được!”
Tam hoàng tử lạnh mặt liếc nhìn nàng:
“Nói dối quen mồm.”
Tuỳ Cẩn Vũ buột miệng:
“Tam đệ, Vi Vi nhất định sẽ không lừa gạt cô. Chắc chắn là đệ nhìn nhầm rồi.”
Nhìn đôi mắt lảng tránh của hắn, ta còn gì không hiểu nữa.
Tuỳ Cẩn Vũ lo lắng có Tam hoàng tử làm chứng thì Hà Vi sẽ không thể thoát tội cố ý sát hại con gái thần tử quan trọng trong triều và bị trừng phạt nên hắn mới vô thức giúp nàng chối bay chối biến.
Ta giật giật tay áo Tam hoàng tử, khẽ nói:
“Hà cô nương là người mà Thái Tử điện hạ ngưỡng mộ, ngài không cần phí lời làm gì.”
Tuỳ Cẩn Vũ nhìn ta, cau mày nói:
“Khanh Dung, nàng không trách cô ư?”
Ta lắc đầu.