KHUÊ ANH VI TÚ - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-26 14:27:32
Lượt xem: 787
Hà Vi quỳ rạp xuống.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Nương nương, ta thật sự không biết da ngài nhạy cảm đến thế, lại còn dị ứng phấn hoa. Nhất định là do đám thị tì không rửa sạch cánh hoa.”
Sao lúc đầu nói ai cũng bình đẳng không phân sang hèn, giờ lại tuỳ tiện đổ lỗi cho người khác?
Ta suýt nữa cười thành tiếng.
Nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Tiểu Viên, ta chậm rãi đi đến trước mặt Quý Phi:
“Nương Nương, đây là cao chống dị ứng, ngài có thể dùng thử xem.”
Ngự y nữ gật đầu.
Cao chính tông quả nhiên rất tốt, chẳng mấy chốc những vết sưng tấy của quý phi đã dịu đi.
Những phu nhân tham gia yến tiệc cũng hiếu kỳ bước đến, tranh nhau hỏi ta đây là loại cao gì.
Ta hào phóng chia sẻ:
"Đây là cao chống dị ứng độc đáo của tiệm Bách Hoa Các trong kinh thành, rất hiệu quả trong việc điều trị dị ứng phấn hoa. Các sản phẩm khác như son, bột phấn hay thuốc viên dưỡng trắng ở đó cũng rất tốt.”
Lời nói của ta đã khiến các phu nhân thích chưng diện phải ghi nhớ tên cửa hàng son phấn chưa có tên tuổi này: Bách Hoa Các.
Cơn giận của Quý Phi đã nguôi đi không ít:
“Nếu thứ này có thể chữa khỏi cho bổn cung, thì để Phủ Nội Vụ phong nó là ngự cung thượng phẩm*.”
(*sản phẩm thượng hạng chuyên cung cấp cho hoàng gia)
Thấy Thái Tử đang định xin tha thay Hà Vi, Quý Phi khẽ lườm hắn rồi nhấp môi son nói:
“Hà Vi làm việc không cẩn thận, kéo xuống phạt 10 cái bạt tai.”
8
Vừa mới bước ra khỏi cửa cung, ta đã đụng phải người không muốn gặp.
Hà Vi bị đánh, khóc đến mức nhìn là thấy thương tâm.
Tuỳ Cẩn Vũ ôm nàng ta vào lòng dỗ dành.
“Ngoan nào ngoan nào, nàng mà còn khóc nữa trái tim ta sẽ tan nát mất.”
Ta hành lễ như cái máy. Hà Vi níu tay áo ta bù lu bù loa:
“Phó Khanh Dung, nhất định là ngươi giở trò. Không thì sao có thể trùng hợp chuẩn bị cao chống dị ứng cho Quý Phi như vậy được?"
Tuỳ Cẩn Vũ nhíu mày tức giận quát:
“Khanh Dung, cô biết nàng ghen tị với sự đa tài của Vi Vi. Nhưng đường đường là tiểu thư cao quý của Phủ Thừa Tướng, sao nàng có thể bỉ ổi như thế?”
Ta đẩy Hà Vi ra, lạnh lùng nói:
“Nói không bằng chứng là vu khống. Các người có chứng cứ sao?”
“Ta….” Hà Vi nhất thời không biết trả lời thế nào, cả giận nói:
“Đừng nghĩ là ta không biết vết thương trên đầu Thái Tử là do ngươi làm. Đợi ta đi nói cho Quý Phi biết thì ngươi chỉ có đường chết.!”
Ta cười nhạo nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khue-anh-vi-tu/4.html.]
“Quan hệ giữa Thái Tử và Hà cô nương đúng là không tệ. Đến chuyện mất mặt như đêm hôm không giữ phép tắc lẻn vào Phủ Thừa Tướng mà cũng kể cho nhau nghe.”
Hà Vi một lòng muốn hủy hoại thanh danh của ta mà không biết rằng nếu thiên hạ phát hiện Thái Tử bị thương là do lén xông vào phủ của quan chức quan trọng trong triều thì chắc chắn sẽ có sóng gió ập đến hoàng cung.
Loan tin đi, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương*.
(*两败俱伤 : ý chỉ cả hai cùng nhận tổn thất)
Tối đó Tuỳ Cẩn Vũ chính là sợ điều này nên mới chạy nhanh hơn thỏ.
Hắn ta ngăn Hà Vi lại rồi trừng mắt nhìn ta giận dữ:
“Khanh Dung, trêu đùa cô vui lắm sao? Cô biết ngay nàng không mất trí nhớ. Nếu không thì làm sao nàng còn nhớ mẫu phi dị ứng phấn hoa mà mang theo thuốc giải.”
“Điện hạ sai rồi. Đầu xuân trăm hoa đua nở, Tiểu Viên biết thần nữ dị ứng phấn hoa giống như nương nương, cho nên mới mang theo một ít cao thuốc dự phòng.”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt ta, giọng điệu Tùy Cẩn Vũ dịu đi một chút:
“Khanh Dung, là lỗi của cô. Cô bất chợt quên mất nàng không thể chạm vào hoa dạ lai hương.”
“Thứ không thích thì đương nhiên cũng sẽ không để trong lòng, thần nữ hiểu.”
“Ý cô không phải như vậy!”
Tuỳ Cẩn Vũ muốn giải thích, nhưng ta không rảnh bận tâm hắn nữa.
9
Ta đã từ chối rất nhiều lời mời từ phủ Thái Tử.
Tuỳ Cẩn Vũ đích thân ghé thăm cũng chỉ được phụ thân tiếp đón lấy lệ rồi đuổi khéo.
Sớ xin huỷ hôn dâng lên đã lâu mà Hoàng Đế cứ trì hoãn chưa phê duyệt.
Mãi không chấm dứt.
Hoàng tộc tổ chức chuyến săn thú mùa xuân.
Tuỳ Cẩn Vũ mặc trang phục đen từ trên xuống dưới, bước đến chặn đường ta:
“Khanh Dung, vì sao nàng trốn tránh cô? Chẳng lẽ nàng còn thù dai chuyện bị ngã khỏi xe ngựa?”
Ta trưng ra vẻ mặt vô tội:
“Thái Tử nói rằng chính thần nữ vô tình ngã xuống, sao thần nữ dám thù hận gì ai.”
Hắn nghẹn họng.
Hà Vi lao xuống xe ngựa, chạy đến quấn chặt lấy cánh tay Tuỳ Cẩn Vũ.
“Điện hạ, trang phục đi săn này đẹp quá đi, quả thực là dành riêng cho ta có khác.”
Hình ảnh Thanh Điểu* được thêu trên áo choàng săn vô cùng linh động và tinh xảo, hiển nhiên là những người thợ đã bỏ rất nhiều tâm huyết khi chế tạo.
(*Thanh Điểu hay Tam Thanh Điểu là chim thần trong thần thoại Trung Hoa, là tiền thân của Phượng Hoàng)
Tiểu Viên tức giận nói:
“Tiểu thư, cái áo choàng này rõ ràng là Thái Tử nói sẽ giúp chúng ta may. Ngài ấy còn xin tiểu thư tự tay vẽ mẫu họa tiết trên áo.”
“Hừ, nhặt món đồ tiểu thư nhà ta không cần mà cũng vui quá ha.”