Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Tin Nhân Gian Có Bạc Đầu - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-01-22 12:56:35
Lượt xem: 52

Bây giờ, trong cung đã không còn lấy một chút thuốc nào để chữa bệnh cho ta.

 

Mà đội quân khởi nghĩa của bách tính do Doanh Kỵ dẫn đầu đang từng bước tiến sát hoàng thành.

 

Thế nhưng hắn vẫn còn nhàn nhã, đưa ta đến Ngự Hoa Viên, thưởng thức thành quả điên cuồng của hắn.

 

Tại góc vườn hoa, trong cái chum vốn được nuôi cá chép vàng, Phương Vi Vi yếu ớt nằm trong nước dựa vào thành chum, khuôn mặt ửng đỏ, đau đớn và bất lực.

 

Nét mặt nàng ta lộ vẻ cầu xin vô cùng thảm hại, thấp hèn, liên tục van nài một thái giám đứng gần đó:

 

"Công công, xin ngài thương xót ta... cầu xin ngài!"

 

"Công công! Công công, thế nào cũng được, cầu xin ngài thương xót ta... ta cầu xin ngài..."

 

"Hoàng thượng, g.i.ế.c ta đi, g.i.ế.c ta đi!"

 

Phương Vi Vi nhìn Thẩm Lăng Phong ân cần đỡ ta ngồi xuống như đối đãi với báu vật, cuối cùng phát điên, lớn tiếng gào thét.

 

Thẩm Lăng Phong không trói chặt nàng ta, chỉ sai mấy tên thái giám ngày đêm canh giữ, không cho nàng ta ra khỏi cái chum.

 

Ngày ngày, bọn họ ép nàng ta uống trà đã bị pha thuốc, để mặc nàng ta bị dày vò trong cơn đau đớn cuộn trào, thậm chí phải cầu xin những thái giám mà trước đây nàng ta vẫn luôn khinh thường.

 

So với việc làm quân kỹ, chuyện này còn hèn hạ hơn gấp trăm lần.

 

"Nếu như ngươi dám chết, ta lập tức đem xác phụ thân ngươi quăng vào trường thú hoang." Thẩm Lăng Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt đầy hung ác nham hiểm.

 

Sau khi Phương Tuấn Sinh bị ngũ mã phanh thây, t.h.i t.h.ể ông ta bị đặt ngay bên cạnh cái chum.

 

Thời gian lâu dần, t.h.i t.h.ể ngày càng thê thảm.

 

Phương Vi Vi mỗi ngày mở mắt ra, đều phải đối diện với tình trạng khủng khiếp của phụ thân mình.

 

"A!"

 

Phương Vi Vi dường như phát điên, kêu gào như muốn lao đến chỗ ta.

 

Nhưng các thái giám đã ngăn nàng ta lại, nàng ta không thể thoát ra khỏi cái chum.

 

Phương Vi Vi nghiến răng, không mắng chửi Thẩm Lăng Phong, mà gào thét về phía ta:

 

"Phương Diệu! Ngươi sẽ c.h.ế.t không được tử tế!"

 

Nghe đến chữ "chết", sắc mặt Thẩm Lăng Phong lập tức thay đổi: "Vả miệng, đánh đến khi nàng ta không thể nói chuyện mới thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-tin-nhan-gian-co-bac-dau/chuong-17.html.]

 

Tiếng bạt tai vang lên ngay lập tức.

 

Thẩm Lăng Phong cẩn thận tiến đến, ngồi xổm xuống trước mặt ta, với vẻ mặt lấy lòng: "Đừng để ý lời nàng ta nói nhảm, Diệu Diệu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

 

Ta lạnh lùng cười: "Chặn miệng nàng ta thì có ích gì? Chính ta cũng chẳng thể c.h.ế.t yên ổn."

 

Nghe lời ta nói, biểu cảm của Thẩm Lăng Phong trở nên tuyệt vọng, hắn lập tức ôm chặt lấy ta, đặt một nụ hôn yêu thương lên khuôn mặt ta.

 

Hắn còn giúp ta chỉnh lại mấy lọn tóc bị gió thổi tung.

 

"Diệu Diệu, đừng nói những lời như vậy nữa, ta đã nói rồi, ta sẽ cứu nàng."

 

Ta ghê tởm lau chỗ vừa bị hắn hôn, không muốn nói thêm với hắn một lời nào nữa.

 

Khi ngẩng đầu lên, ta nhìn bầu trời trong xanh, thở dài một hơi.

 

Đã lâu lắm rồi, ta mới được thấy thời tiết đẹp như thế này.

 

Nhưng ta không nói nữa, Thẩm Lăng Phong lại trở nên uất ức, ôm lấy ta, thấp giọng cầu xin:

 

"Diệu Diệu, nói chuyện với ta đi... nàng đã lâu không nói chuyện tử tế với ta rồi, ta cầu xin nàng..."

 

Ta giật giật đôi mắt, nhìn quầng thâm dưới mắt Thẩm Lăng Phong, nhìn bộ râu mọc lởm chởm trên cằm hắn, trong lòng lại bình thản vô cùng.

 

Làm những chuyện tự cảm động như thế, để làm gì?

 

"Thẩm Lăng Phong, ngày trước ngươi muốn giang sơn, ta và phụ thân, huynh trưởng đã lấy mạng mình để tế, dâng nó cho ngươi."

 

"Nhưng ngươi mắt mù, tâm mù, lấy oán báo ân, xé nát chà đạp cả gia đình ta đến mức này."

 

"Giữa ta và ngươi, bắt đầu từ thời khắc ngươi lựa chọn tin tưởng Phương Vi Vi đã là chỉ có cái c.h.ế.t mới giải quyết được, ngươi cần gì phải làm ra những chuyện vô ích này?"

 

"Ta không muốn giải quyết! Giữa ta và nàng mãi mãi không thể tính xong!"

 

Thẩm Lăng Phong gầm lên giận dữ.

 

Nước mắt hắn đột ngột rơi xuống, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

 

"Diệu Diệu, ta không cần giang sơn nữa, ta chỉ cần nàng..."

 

"Hãy nói cho ta biết, có cách nào giữ nàng lại, ta cầu xin nàng, nói cho ta biết..."

 

"Nàng đừng bỏ lại ta, có được không?"

Loading...