Không Tin Nhân Gian Có Bạc Đầu - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-01-22 12:56:04
Lượt xem: 36
11
Thẩm Lăng Phong vì muốn cứu ta, giống như kẻ điên, tìm kiếm trân bảo khắp thiên hạ.
Các triều thần lần lượt dâng sớ, chỉ trích hắn sưu cao thuế nặng, tàn bạo bất nhân.
Thực ra trước đây, danh tiếng của Thẩm Lăng Phong cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hắn có thể mù quáng nhưng dân chúng thì không.
Phụ thân và huynh trưởng của ta một lòng phò ta hắn đăng cơ, vậy mà lại bị hắn c.h.é.m đầu cả nhà, c.h.ế.t không toàn thây.
Hành động vong ân bội nghĩa như vậy, sao có thể thu phục lòng người?
Huống chi, sau khi hắn lên ngôi, hai phụ tử Phương Vi Vi và Phương Tuấn Sinh ỷ vào danh phận Quý phi và Quốc trượng, không chỉ ức h.i.ế.p dân chúng, mà còn biển thủ quân lương.
Quân tâm đã sớm rệu rã.
Chỉ là trước đây, hắn vẫn còn tỏ ra chuyên cần chính sự, cần mẫn yêu dân, cho nên cuộc sống của bách tính cũng không tệ lắm, cho dù có bất mãn cũng không đến mức công khai oán trách.
Nhưng bây giờ, tự hắn ngang ngược bóc lột, mọi oán giận bị đè nén bấy lâu đều đồng loạt bùng phát, làm sao không dấy lên sự phẫn nộ của bách tính?
Các triều thần dâng sớ khuyên ngăn nhưng kết quả lại là càng khuyên mọi chuyện càng tồi tệ.
Thẩm Lăng Phong cố chấp đến mức gần như phát điên.
"Thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm không tin không giữ nổi mạng sống của nàng!"
Hắn gào thét đầy thâm tình nhưng ta nghe chỉ cười lạnh một tiếng.
Ta biết, nguyên nhân thực sự khiến hắn giận dữ không chỉ vì bệnh tình của ta, mà là… dưới sự dẫn dắt của Doanh Kỵ, khắp nơi đã bắt đầu dấy binh khởi nghĩa.
Bách tính thà tạo phản, cũng không chịu tiếp tục cống nạp những loại dược liệu quý giá cho hắn nữa.
Điều này chẳng khác gì công khai thách thức hoàng quyền của hắn.
Một bậc đế vương cao cao tại thượng, mất đi sự ủng hộ của con dân, làm sao có thể không nổi giận?
Nhưng hắn càng giận, lại càng bất lực, không thể xoay chuyển tình thế.
Chỉ có thể từng bước từng bước, bị bệnh tình ngày càng trầm trọng của ta, bị lòng tham vô đáy của chính hắn, đẩy đến con đường chết.
"Nương nương, Doanh Kỵ tướng quân gửi thư đến rồi."
Thúy Nhi mắt đỏ hoe, đưa cho ta một một phong thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-tin-nhan-gian-co-bac-dau/chuong-16.html.]
Ta mỉm cười nhận lấy nhưng không mở ra xem, chỉ đưa đến bên ngọn nến đốt đi.
Nhìn lá thư bị lửa nuốt chửng từng chút một, ta nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, ta nhìn Thúy Nhi, nói:
"Hãy lấy một trong những lá thư ta đã viết sẵn, gửi cho hắn là được."
Những lá thư ấy, ta đã viết hơn chục bức.
Nội dung chỉ có một:
"Ta rất ổn, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngươi đánh vào hoàng thành, để ta được tự do."
Thật ra ta không hề nói dối.
Ta thực sự rất ổn.
Và cũng thực sự, sắp được tự do rồi.
Đột nhiên một bàn tay đưa ra, rút lấy lá thư ta đang đốt dở.
Trái tim ta khẽ thắt lại, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thẩm Lăng Phong cười khổ nhìn về phía ta, sau đó lại đưa lá thư ấy vào ngọn nến.
Khuôn mặt khôi ngô của hắn giờ đây treo lên nụ cười đau đớn tột cùng.
"Diệu Diệu... ta hết cách rồi."
"Ta không cứu được nàng, Diệu Diệu..."
"Nhưng Diệu Diệu, nếu không có nàng, ta sẽ chết... ta thật sự sẽ chết..."
Lá thư đã cháy thành tro.
Thẩm Lăng Phong quỳ một chân xuống đất, ôm chặt lấy eo ta, vùi mặt vào bụng ta.
Hắn bất lực oà khóc.
Khóc đến ruột gan đứt đoạn, khóc đến cuồng loạn.
Còn ta, lòng như nước lặng, thậm chí còn cảm thấy có chút đói bụng.
12
"Diệu Diệu, nhìn thấy kẻ tiện nhân kia, tâm trạng nàng có khá hơn chút nào không?"
Từ sau ngày hôm đó, Thẩm Lăng Phong thật sự đã phát điên.