Không Quay Đầu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-22 00:56:58
Lượt xem: 2,788
05
Đạo diễn giật mình trước lời nói của tôi, vội vàng tắt livestream.
Lục Dĩ Thành bước lên một bước, rồi lại dừng lại, giọng điệu lạnh lùng: "Tô Mạn, cô định bỏ vai ngay trước ngày khai máy đấy à?"
"Chỉ vì chút cảm xúc cá nhân mà lãng phí tâm huyết của cả đoàn phim, dùng tiền đồ của mình ra uy h.i.ế.p tôi?"
Tôi khựng lại, hít sâu một hơi, không quay đầu lại: "Lục tổng, nếu anh đã nghĩ như vậy, tôi cũng không còn cách nào thay đổi được."
Lục Dĩ Thành tiến lên hai bước, chắn trước mặt tôi.
Tôi không muốn ngẩng đầu nhìn anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày. Khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, không rõ ràng, nhưng chắc chắn là đang rất khó chịu.
Lục Dĩ Thành im lặng, Hứa Nhạc Dương lại cười đứng lên, khoác tay Lục Dĩ Thành:
"Chị Tô Mạn sao thế ạ? Chẳng lẽ chị thật sự muốn cướp vai nữ chính như lời đồn?"
Cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nở một nụ cười đầy ác ý: "Chắc chị không nghĩ Dĩ Thành là loại đại gia mà ai cũng có thể leo lên giường đấy chứ? Người trong giới của các chị đều dùng thân xác để đổi vai diễn như vậy à?"
Tôi cố đè nén cơn giận trong lòng. Vốn dĩ tôi không muốn gây xung đột, nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận việc Hứa Nhạc Dương ăn mặc như thế này rồi nói ra những lời đó:
"Hứa Nhạc Dương, vai nữ chính này rốt cuộc là ai cướp của ai, trong lòng cô tự biết rõ."
"Nếu đã cướp vai của Hàn Đàm Ngạn, tôi hy vọng cô tôn trọng vai diễn của mình, đừng có mà ăn mặc như cô ấy rồi nói ra những lời khó nghe như vậy!"
Hứa Nhạc Dương tức giận đến mức muốn đẩy tôi ra.
Lục Dĩ Thành lại giơ tay ngăn cô ta lại: "Tô Mạn, sao cô cũng học được cái trò này rồi?"
Anh ta đưa tay nắm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi chế giễu:
"Nói đi nói lại cũng chỉ vì cái vai Hàn Đàm Ngạn này. Lúc trước, khi cô mới bước chân vào giới giải trí, vai diễn nhỏ nhặt, hở hang nào cô cũng nhận, bây giờ thì lại ra vẻ."
"Lần trước cô hùng hồn tuyên bố sẽ không cần đến Lục Dĩ Thành này nữa, kết quả thì sao? Chẳng phải đã khóc lóc đến dưới nhà tôi cầu xin tôi cho cô vai Hàn Đàm Ngạn đó sao?"
"Tô Mạn, chiêu này của cô vô dụng với tôi."
Đột nhiên, tôi cảm thấy vô cùng bất lực.
Tôi không biết là vì Hứa Nhạc Dương đã cướp đi vai diễn mà tôi đã nỗ lực rất nhiều, hay là vì thái độ ngang ngược và khinh miệt của Lục Dĩ Thành.
Tất cả những nỗ lực của tôi dường như tan thành tro bụi trong khoảnh khắc này.
Anh ta buông cằm tôi ra, lấy khăn tay lau tay, rồi ném nó xuống đất, khẽ tặc lưỡi:
"Hy vọng lần này sự kiên cường và lòng tự trọng của cô có thể kéo dài được lâu hơn một chút, đừng có mà khóc lóc quay lại cầu xin tôi."
Lại dùng chiêu này.
Mỗi lần cảm xúc của tôi tích tụ đến ngưỡng giới hạn, Lục Dĩ Thành luôn dùng vai diễn Hàn Đàm Ngạn để trêu ngươi tôi.
Tôi chớp mắt, xua tan hơi nước nơi đáy mắt, rồi lách người, nhanh chóng vượt qua Lục Dĩ Thành.
Sẽ không khóc lóc cầu xin anh ta nữa.
Tôi đã từ bỏ rồi.
Từ bỏ chấp niệm với vai diễn Hàn Đàm Ngạn.
Cũng từ bỏ anh ta.
06
Dưa Hấu
Đến tận khuya tôi mới xác nhận xong lịch trình cuối cùng với chị An.
Kéo thân xác mệt mỏi về đến nhà, tôi lại bị hệ thống báo lỗi "Nhận dạng vân tay không thành công" đến hai lần.
Tôi vừa định mở điện thoại gọi cho quản gia thì cửa phòng bật mở.
Là Lục Dĩ Thành.
Anh ta mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt sũng, lấm tấm giọt nước, khẽ cười khi thấy tôi.
Nhưng giọng điệu thì thật khó ưa.
"Tô Mạn, chẳng phải cô rất có khí phách sao?"
"Tôi cứ tưởng cô bỏ đi khỏi phim trường là dọn ra luôn rồi chứ, sao còn về cái nhà của tôi làm gì?"
Lục Dĩ Thành nhấn mạnh bốn chữ "cái nhà của tôi".
Tôi chỉ cảm thấy sự mệt mỏi vô biên đang nuốt chửng mình.
Căn nhà này đúng là của Lục Dĩ Thành.
Trước kia, vì muốn gia nhập giới giải trí, tôi đã cãi nhau với gia đình, làm quần chúng ở phim trường, sống trong những khu nhà trọ tồi tàn.
Sau này có chút tiền, việc đầu tiên tôi làm là đổi chỗ ở.
Khi thuê căn nhà này, tôi không hề biết nó thuộc sở hữu của Lục Dĩ Thành.
Mãi sau này, khi hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, thư ký của Lục Dĩ Thành trả lại tiền thuê nhà cho tôi, tôi mới vỡ lẽ.
Lục Dĩ Thành bình thường không hay đến đây.
Không ngờ vì muốn làm nhục tôi mà anh ta lại cất công đến một chuyến.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-quay-dau/chuong-3.html.]
"Chiều nay tôi bận, chẳng phải bây giờ đến thu dọn đây sao."
Nghĩ ngợi một chút, tôi nói thêm: "Lục tổng không cần lo tôi sẽ bám lấy chỗ này không chịu đi đâu."
Giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Lục Dĩ Thành hơi nghiêng người, nhường đường, nhướng mày nhìn tôi.
Tôi đi giày cao gót, mệt đến mức tay run cả lên.
Thấy Lục Dĩ Thành có vẻ không định bỏ qua, tôi chỉ còn cách cắn răng vào nhà thu dọn hành lý.
May mà mấy năm nay thường xuyên vào đoàn phim, đồ đạc ở nhà cũng không nhiều.
Chỉ khoảng mười phút là tôi đã thu dọn xong tất cả những gì thuộc về mình trong hai năm qua.
Lúc tôi xách vali chuẩn bị ra ngoài, cửa phòng tắm đột ngột mở tung.
Hứa Nhạc Dương chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, vừa lau mái tóc ướt đẫm, vừa chân trần bước ra.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày này, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn đau lòng đến nghẹt thở.
Giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Đầu óc tôi rối bời, mất hết khả năng suy nghĩ.
Bàn tay đang nắm quai vali bỗng chốc mất lực, bánh xe va xuống sàn tạo nên một tiếng động lớn.
Tôi giật mình hoàn hồn, vội đưa tay giữ lấy chiếc vali đang trượt về phía trước.
Tôi không biết trong tình huống này, mình nên nói gì.
"Chị Tô Mạn." Hứa Nhạc Dương bước qua chiếc vali, tiến đến quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rồi lên tiếng trước: "Sao mỗi lần gặp chị, đều là ở trong hoàn cảnh..."
"Đây không phải là nơi chị nên đến."
Cô ta lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, nghiêng đầu, ngây thơ nhìn tôi.
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Tôi thậm chí còn không biết "nơi tôi không nên đến" là nơi nào.
Là buổi họp báo công bố dự án phim mới mà tôi được định là nữ chính sao?
Hay là căn nhà mà tôi đã ở suốt hai năm nay?
Tôi mở miệng, nhưng không thốt nên lời.
Khoảnh khắc này, có thứ gì đó lặng lẽ sụp đổ trong tim tôi.
Hứa Nhạc Dương từng bước tiến lại gần, còn Lục Dĩ Thành thì ung dung dựa người vào cửa, ánh mắt thờ ơ.
Tôi cắn răng, cố nở một nụ cười với Hứa Nhạc Dương: "Xin lỗi, Hứa tiểu thư, làm phiền rồi."
Hứa Nhạc Dương từng bước ép sát, Lục Dĩ Thành lại nhàn nhã dựa người vào cửa, ánh mắt thờ ơ.
Tôi cắn răng, cố nặn ra một nụ cười với Hứa Nhạc Dương: "Xin lỗi Hứa tiểu thư, đã làm phiền nhã hứng của cô và Lục tổng rồi. Tôi thu dọn đồ đạc rồi đi ngay."
"Cô có ý gì?" Hứa Nhạc Dương không buông tha cho tôi, "Gọi Dĩ Thành là Lục tổng, còn gọi tôi là tiểu thư, cô đang mỉa mai tôi đấy à?"
Ban ngày ở buổi họp báo đã khiến cô nàng đại tiểu thư này bực mình, việc cô ta tìm cơ hội trả thù cũng đúng thôi.
Tôi không muốn dây dưa với Hứa Nhạc Dương, cười xin lỗi cho xong chuyện.
Đối diện với cô nàng đại tiểu thư này, tôi đã quá quen với kiểu này rồi.
"Xin lỗi, Hứa Nhạc Dương tiểu thư, tôi đi ngay đây."
Hứa Nhạc Dương vốn không phải là người dễ bỏ qua.
Cô ta vươn tay túm lấy tôi, không chịu buông tha: "Tôi cho cô đi rồi à?"
Tôi đặt vali xuống, quay đầu nhìn cô ta: "Vậy cô muốn gì?"
"Muốn gì à?" Hứa Nhạc Dương cười khẩy, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay.
Rồi bất ngờ, cả ly rượu đổ ập xuống đầu tôi.
Khuôn mặt tôi dính đầy rượu đỏ nhớp nháp, áo sơ mi cũng ướt sũng, dính chặt vào người.
"Ôi, xin lỗi, lại trượt tay rồi." Hứa Nhạc Dương úp ngược ly rượu lên đầu tôi, giọng điệu nhẹ bẫng, "Nhưng chắc chị Tô Mạn không để ý đâu nhỉ, dù sao cũng quen rồi mà."
Tôi không muốn dây dưa với Hứa Nhạc Dương nữa, đến vali cũng không buồn lấy, quay người bước ra khỏi căn nhà đã ở hai năm.
Lục Dĩ Thành đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Cô chắc chắn muốn đi như vậy?"
Tôi đưa tay lau vệt rượu vang đỏ đang chảy xuống cằm, quay đầu nhìn Lục Dĩ Thành, rồi hất cằm về phía Hứa Nhạc Dương đang quấn khăn tắm: "Xin lỗi Lục tổng, dù anh muốn tôi đến đây học hỏi, tôi cũng không có sở thích này."
Lục Dĩ Thành không nói gì, dùng tay áo choàng tắm thấm từng chút rượu vang trên mặt và đầu tôi.
"Tô Mạn, nếu cô không chật vật như vậy khi nói những lời này, chúng sẽ có sức thuyết phục hơn đấy."
Anh ta buông tay tôi ra, đẩy tôi ra khỏi phòng.
"Cô hãy bình tĩnh lại, suy nghĩ xem nên đối mặt với tôi với thái độ nào."
Cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi.