Không Quay Đầu Lại - 3
Cập nhật lúc: 2025-02-16 07:06:27
Lượt xem: 5,959
04
Con trai tôi — đứa trẻ tôi luôn yêu thương hết mực — lại lợi dụng tình cảm ấy, viện cớ nhờ tôi lắp Lego để giữ chân tôi trong nhà.
Còn chồng tôi, thì dẫn con trai chúng tôi đến gặp người phụ nữ anh ta thầm thương suốt bao năm.
Trong căn nhà này, tôi mãi mãi chỉ là một kẻ ngoài cuộc.
Khoảnh khắc nhận thức rõ vị trí của mình, tôi chợt bừng tỉnh.
May mắn là kết quả kiểm tra sức khỏe đã có. Bác sĩ nói với tôi rằng, cơ thể tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là do thiếu nghỉ ngơi trong thời gian dài, khiến cơ thể rơi vào trạng thái mệt mỏi.
“Hôm nay cô ngất xỉu là do buổi trưa không ăn cơm, dẫn đến hạ đường huyết.”
Bác sĩ căn dặn: “Phải nghỉ ngơi đầy đủ, ăn uống đúng giờ, đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ.”
Tôi liên tục gật đầu.
Chỉ vì mải lắp Lego mà quên ăn trưa — chuyện ngu ngốc như thế này, tôi sẽ không bao giờ để xảy ra thêm một lần nào nữa.
Từ nay trở đi, không gì quan trọng hơn sức khỏe của tôi.
Trên đường từ bệnh viện về, Giang Yên Nhiên lại gửi đến một tin nhắn:
“Trong lòng cô rõ nhất, Kinh Niên yêu ai. Tôi đã trở về rồi. Nếu biết điều thì cút đi sớm một chút.”
Tôi bật cười khẽ.
Không biết Phó Kinh Niên có biết vị "nữ thần" trong lòng mình lại có thể thốt ra những lời thô lỗ như thế không?
Xem ra, lần này Giang Yên Nhiên đã quyết tâm phải có được Phó Kinh Niên.
Tôi không rõ liệu là sau cuộc hôn nhân thất bại, cô ta mới nhận ra sự tốt đẹp của anh ta, hay cô ta đã thật sự động lòng.
Dù sao thì, năm đó, khi Phó Kinh Niên bất chấp tất cả, đặt vé máy bay bay xuyên đêm sang nước ngoài để ngăn cản đám cưới, cô ta vẫn dứt khoát từ chối, không chút do dự mà quay lưng đi.
Đối với Giang Yên Nhiên, Phó Kinh Niên chưa bao giờ là lựa chọn hàng đầu.
Trừ khi, hoàn cảnh bắt buộc, khiến anh ta trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Chính tình yêu cố chấp của Phó Kinh Niên đã tiếp thêm cho cô ta sự tự tin.
Đúng vậy, từ khi Giang Yên Nhiên trở về hơn một tháng trước, thời gian Phó Kinh Niên về nhà ngày càng ít đi.
Tâm trí anh ta đã không còn ở nơi này.
Hoặc có lẽ, trái tim anh ta chưa từng thuộc về tôi.
Vậy nên, Giang Yên Nhiên mới dám ngang nhiên khiêu khích tôi như thế.
Tôi không trả lời tin nhắn đó.
Tôi mệt rồi. Không muốn phí thêm chút sức lực nào vào chuyện của bọn họ nữa.
Điều tôi muốn bây giờ chỉ là nhanh chóng rời khỏi nơi này, kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này càng sớm càng tốt.
Sắp về đến nhà, tôi tấp xe vào một quán ăn nhỏ bên đường, gọi vài món, thong thả thưởng thức.
Tôi sẽ nhớ kỹ lời bác sĩ: Ăn uống đầy đủ, chăm sóc bản thân.
Khi về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối.
Tôi nằm dài trên sofa, bật ti vi nhưng chẳng tập trung xem gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-quay-dau-lai/3.html.]
Trời dần tối, tôi định đứng dậy đi tắm thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Phó Kinh Niên xuất hiện nơi cửa ra vào, tay dắt theo Phó Hi Nghiêm.
05
Phó Kinh Niên vừa bước vào nhà, vừa day day ấn đường rồi nói với tôi:
“Nấu chút canh giải rượu đi, tối nay tôi uống hơi nhiều, dạ dày khó chịu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, điển trai đang đứng trước mặt.
Hôm nay, anh ta mặc một bộ đồ thường ngày màu xanh nhạt — điều hiếm thấy ở anh.
Có lẽ chính bộ quần áo này khiến anh trông thư giãn hơn ngày thường.
Dù sao thì, từ khi tôi trở thành trợ lý của Phó Kinh Niên sau khi tốt nghiệp, hình ảnh quen thuộc nhất trong mắt tôi luôn là anh ta trong bộ âu phục được cắt may chỉnh tề, với vẻ mặt nghiêm nghị, xa cách.
Ngay cả khi đã kết hôn, ngoài bộ vest nơi công sở và bộ đồ ngủ sau khi tắm vào buổi tối, tôi chưa từng thấy anh mặc quần áo thường ngày.
Hoặc phải nói đúng hơn, trừ công việc và những buổi tối ngắn ngủi sau khi tắm, tôi hầu như chẳng bao giờ thấy anh xuất hiện bên mình.
Giây phút ấy, tôi chợt nhận ra một sự thật cay đắng:
Nhất Phiến Băng Tâm
Từ khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng đưa tôi đi chơi.
Một mối quan hệ vợ chồng như thế, một cuộc hôn nhân như thế… quả thực là thất bại.
Nhận ra tôi vẫn ngồi bất động trên sofa, hàng lông mày của Phó Kinh Niên cau lại.
“Mau lên!” Anh ta thúc giục, giọng điệu đầy sốt ruột.
Trước đây, khi anh nhíu mày và tỏ thái độ như vậy, tôi sẽ lập tức căng thẳng, răm rắp nghe theo.
Nhưng hôm nay, tôi lại bình tĩnh lạ thường.
“Trong tủ lạnh không còn nguyên liệu, tôi không nấu được.” Giọng tôi hờ hững.
Phó Kinh Niên thoáng sững người.
Anh ta ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn tôi, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên:
“Em đang giận chuyện hôm nay sao?”
“Tôi không—”
Câu nói của tôi chưa kịp dứt thì bị một giọng nói trẻ con cắt ngang.
Phó Hi Nghiêm — đứa trẻ sau khi vào nhà đã chạy thẳng vào thư phòng, giờ lại hậm hực chạy ra, trên tay cầm một mảnh cánh máy bay bị gãy.
“Sao mẹ chưa lắp xong mô hình Lego cho con?” Thằng bé giơ mảnh vỡ lên, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn con, khẽ hỏi:
“Cô giáo không hề giao bài tập này, đúng không?”
“Nhưng mà…” Thằng bé mím môi, rồi lớn giọng đầy lý lẽ: “Nhưng mà con rất muốn có cái máy bay được lắp hoàn chỉnh!”
“Vậy là, con đã lừa mẹ.” Tôi không tức giận, chỉ chậm rãi nói tiếp: “Con bịa ra chuyện bài tập Lego, chỉ để mẹ ở nhà bận rộn, không làm phiền con đi dự sinh nhật với dì Giang, đúng không?”
“Chẳng phải lỗi của con!” Phó Hi Nghiêm giận dữ phản bác: “Ai bảo mẹ cứ dính lấy con mỗi cuối tuần. Ở bên mẹ chán lắm, chẳng vui gì cả!”
Tôi cười, một nụ cười chua xót.
“Thật sự là vì ở bên mẹ không vui,” tôi khẽ thì thầm: “hay là vì con vốn dĩ không thích mẹ?”