Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Phụ Tương Tư - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:30:54
Lượt xem: 5,128

11

 

Tôi dẫn anh ấy đi lang thang không mục đích trong trường, Bùi Tuân dọc đường đều chụp ảnh.

 

Sân bóng rổ, con đường nhỏ rợp bóng cây, những kiến trúc đặc biệt, cả tôi nữa.

 

Thấy Bùi Tuân giơ điện thoại lên chụp tôi, tôi lùi lại mấy bước.

 

"Tôi không trang điểm..."

 

"Cũng không khác là mấy, dù sao trông cậu cũng thế thôi."

 

Tôi phản bác: "Không có đâu, Du Vi còn nói tôi trang điểm đẹp hơn."

 

Bùi Tuân bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

 

"Đến Lan Thành mới mấy ngày, đã bắt đầu trang điểm rồi à?"

 

Đến khi chúng tôi sắp rẽ ở cuối con đường nhỏ rợp bóng cây, Bùi Tuân đột nhiên vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, tôi bất ngờ ngã vào lồng n.g.ự.c anh ấy.

 

Tôi nín thở, cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ từ Bùi Tuân, còn có hơi thở của anh phả vào cổ tôi.

 

Ấm áp, nồng nhiệt, và cả sự nguy hiểm.

 

Tôi run rẩy muốn giãy giụa, nhưng bị Bùi Tuân ôm chặt lấy.

 

Trong lúc nhất thời, tôi không biết phải nói gì.

 

Tôi đã nghĩ anh sẽ ghét bỏ tôi, sẽ mỉa mai tôi.

 

Chỉ là không nghĩ tới anh sẽ ôm tôi.

 

Hơi thở trên người anh rất nhạt, rất dễ chịu.

 

Tôi cảm thấy có lẽ mình có chút không bình thường.

 

Dưa Hấu

Lúc này lại đi ngửi mùi trên người Bùi Tuân?

 

Tôi run giọng.

 

"Bùi Tuân, cậu, cậu thả tôi ra."

 

Bùi Tuân có vẻ như không còn sức lực: "Không thả."

 

"Chân tôi tê rồi..."

 

"Cố thêm một chút nữa."

 

Tôi kiên quyết: "Không được, cậu mau thả tôi ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-phu-tuong-tu/chuong-8.html.]

 

"Tang Nguyệt, tôi bị bệnh rồi."

 

Giọng Bùi Tuân rất nhẹ, lộ ra vẻ mệt mỏi.

 

"Nửa tháng không ăn uống tử tế, còn không ngủ được, bị sốt rồi."

 

"Vậy cậu nên đến bệnh viện ở Lạc Thành khám đi, bên đó y tế tốt hơn."

 

Bùi Tuân chậm rãi hít vào, cười khổ tự giễu: "Cậu đúng là không quan tâm đến tôi chút nào."

 

Tôi không nói gì.

 

Chân tôi thật sự đã nhũn ra rồi.

 

Bùi Tuân vừa mới buông tôi ra, anh nắm lấy cổ tay tôi, hơi dùng sức kéo tôi xoay người lại.

 

Trong nháy mắt, đôi môi ấm áp của anh dán lên môi tôi.

 

Tôi kinh ngạc đến cứng đờ tại chỗ, nụ hôn của Bùi Tuân dần trở nên hung bạo, tôi giãy giụa lùi lại, bị anh giữ chặt gáy, hôn càng thêm sâu.

 

Tôi đẩy mạnh Bùi Tuân ra, cho anh một cái tát.

 

Anh bị tôi đánh cho quay mặt đi, vẻ mặt không hề để ý, ngón tay thon dài vuốt lên đôi môi hơi đỏ.

 

Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran như sắp chín, những lời muốn mắng chửi người đã đến bên miệng.

 

Bùi Tuân thấp giọng xin lỗi.

 

"Xin lỗi..."

 

Đây là lần đầu tiên Bùi Tuân chính thức xin lỗi tôi.

 

Trước kia, mỗi khi tôi giận mà không dám nói, sau khi anh phát hiện ra sẽ cười khẽ nói: "Vậy xin lỗi cậu nhé."

 

Tôi có chút cạn lời.

 

"Bùi Tuân, nếu xin lỗi có ích..."

 

Anh nhẹ giọng cắt ngang tôi: "Vậy cậu hôn lại để trả thù tôi?"

 

Tôi mím môi, tức giận đến mức không biết phải nói gì.

 

Tôi bỏ lại Bùi Tuân rồi đi về phía ký túc xá.

 

Anh ở phía sau tôi gọi: "Tang Nguyệt

, tối mai tôi bay, cậu đến tiễn tôi được không?"

 

Tôi không quay đầu lại, cũng không trả lời.

 

Loading...