Không Phụ Tương Tư - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:15:49
Lượt xem: 13,941
03
Từ đó tôi trở thành cái đuôi của Bùi Tuân.
Tôi theo Bùi Tuân từ tiểu học lên trung học.
Giúp anh lấy cơm, mang cặp sách, làm bài tập.
Không ai không biết, tôi chính là cái đuôi không thể rũ bỏ.
Lên cấp hai, anh quen thêm một đám bạn.
Tôi trở thành cái đuôi bị bỏ lại phía sau trong đám người đó.
Lúc nào cũng phải để ý đến tâm trạng của Bùi Tuân, nhu cầu của Bùi Tuân.
Đám bạn của anh đều nói tôi là kẻ si tình trung thành của anh.
Bùi Tuân bảo tôi đi hướng bắc, tôi tuyệt đối không dám đi hướng nam.
Điều duy nhất không thay đổi là sự chán ghét của Bùi Tuân đối với tôi.
Năm lớp 9, Bùi Tuân đi chơi làm bẩn chiếc áo khoác rất thích.
Nửa đêm anh lôi tôi dậy, bắt tôi giặt tay.
Lúc đó tôi chỉ mặc váy ngủ hai dây, xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Bùi Tuân không tự nhiên cười nhạo một câu: "Dáng người tệ thế kia, ai thèm nhìn."
Sự tự ti non nớt của thiếu nữ lặng lẽ nảy sinh.
Năm lớp 10, áp lực học tập tăng cao, tôi ngày đêm cắm đầu vào giải đề.
Bùi Tuân nổi hứng muốn ăn cơm tôi nấu.
Anh bắt tôi mỗi tối làm xong, trưa mang đến trường cho anh ăn.
Tôi làm xong bài, nấu cơm cho anh xong thì trời đã rạng sáng, rồi lại phải dậy sớm chờ anh đi học.
Đến trưa, tôi hâm nóng cơm rồi bưng đến trước mặt Bùi Tuân.
Bạn của anh khoác anh nói.
"Anh Bùi được đấy, có vợ bé nấu cơm cho rồi."
Sắc mặt Bùi Tuân lập tức lạnh xuống, ghét bỏ hất hộp cơm tôi vừa hâm nóng cho bạn cùng bàn ăn.
Tôi không nói gì, lẳng lặng chờ người khác ăn xong, đi rửa hộp cơm, chuẩn bị làm bài tiếp.
Năm đó, dường như tôi bắt đầu dậy thì một cách muộn màng.
Đặc biệt không muốn chạy bộ trong giờ thể dục.
Nhưng lại không thể xin nghỉ.
Tôi không phải Bùi Tuân, anh trong giờ thể dục gần như toàn chơi bóng rổ ở sân bên cạnh, giáo viên cũng không nói gì.
Dưa Hấu
Đến lượt tôi chạy, luôn có người huýt sáo trêu chọc.
Tôi bất giác chậm bước.
Ôn Thời Xuyên lớp bên cạnh đi ngang qua, đưa cho tôi áo khoác đồng phục của cậu ấy.
Khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Tôi đã gặp cậu ấy trong lễ khai giảng.
Nghe nói gia tộc cậu ấy có công ty rất nổi tiếng.
Cậu ấy là người ôn hòa, lịch sự, cả ngoại hình lẫn học tập đều thuộc hàng top của trường.
"Mặc vào đi, các cậu còn 800 mét nữa đấy."
Tôi do dự rồi nhận lấy.
Sau đó trong lớp không biết ai tung tin đồn, nói tôi không biết xấu hổ, cố tình quyến rũ Ôn Thời Xuyên, còn mặc áo khoác của cậu ấy.
Bùi Tuân ngồi ở cuối lớp đạp một cú lật cả bàn "Rầm" một tiếng.
Mọi người lập tức im bặt.
Buổi tối Bùi Tuân về không đợi tôi, anh nói tôi giỏi giang như vậy, cứ để Ôn Thời Xuyên đưa về.
Tôi thở dài, lấy tiền lẻ ra bắt xe buýt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-phu-tuong-tu/chuong-2.html.]
Không ngờ Ôn Thời Xuyên cũng ở đó.
Cậu ấy đang yên lặng nghe tiếng Anh, thấy tôi thì vẫy tay.
Tôi ngồi xuống, Ôn Thời Xuyên tháo tai nghe ra.
Tôi biết chuyện áo khoác cũng gây ra rắc rối cho cậu ấy, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Ôn Thời Xuyên cười xòa, không để ý.
"Tang Nguyệt, đừng để ý đến tin đồn, cứ tập trung học hành cho tốt là được.”
"Còn hai năm rưỡi nữa là thi đại học rồi, cậu đã nghĩ sẽ vào trường nào chưa?"
Ôn Thời Xuyên có vẻ ngoài ôn nhu, dễ mến, khác hẳn vẻ tuấn tú, sắc sảo của Bùi Tuân.
Tôi nhất thời ngẩn người.
Tôi muốn học trường nào?
Dường như chưa bao giờ nghĩ đến.
Chỉ nghĩ làm sao để thành tích tốt hơn, tốt hơn nữa.
Tôi không có tiền đi học thêm, mẹ tìm cách mượn vở ghi của Bùi Tuân cho tôi.
Phải thừa nhận Bùi Tuân thông minh hơn tôi, thường chỉ cần đọc qua đề một lần là hiểu.
Còn tôi thì phải đọc đi đọc lại, làm bài tập để củng cố.
Có vở ghi của anh, quả thực rất có ích.
Mẹ bảo đến lúc đó cứ theo Bùi Tuân chọn trường.
Nhà anh có tiền có quan hệ, chọn chắc chắn sẽ không sai.
Tôi không biết Bùi Tuân sẽ chọn trường nào.
Ôn Thời Xuyên khẽ cười: "Nghĩ kỹ xem, trường mà cậu thật sự muốn vào ấy."
Về đến nhà, mẹ nói Bùi Tuân không về ăn cơm.
Hỏi tôi anh đi đâu.
Tôi lắc đầu nói không biết.
Đến khi Bùi Tuân về thì đã rạng sáng, trông anh rất mệt mỏi, tay còn dính chút máu, vào nhà liếc nhìn tôi một cái rồi lên lầu.
Tôi nhỏ giọng hỏi có cần bôi thuốc không.
Bùi Tuân không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Tôi tiếp tục tìm hiểu thông tin về các trường đại học trên mạng.
Đây là lần đầu tiên.
Tôi cảm nhận rõ ràng rằng, tôi có thể rời khỏi Bùi Tuân, có nơi mà mình thật sự muốn đến.
Sau đó, tôi có chút bất an hỏi mẹ, mẹ có từng nghĩ đến việc rời khỏi nhà họ Bùi không?
Dù sao thì chúng tôi cũng không thể ở đây cả đời được.
Mẹ cũng có chút bối rối, mẹ nói từ khi ly hôn với bố tôi, mẹ vẫn luôn làm việc ở nhà họ Bùi.
Tuy rằng Bùi Tuân đôi khi tính tình hơi kỳ quái, nhưng Bùi phu nhân vẫn dễ sống chung.
Mấy năm nay, tôi chưa từng gặp bố của Bùi Tuân ở biệt thự.
Chỉ từ những chi tiết vụn vặt biết được.
Công ty của nhà Bùi Tuân rất lớn, bố anh rất bận.
Tình cảm của bố mẹ anh không tốt, hai nhà là liên hôn.
Sau khi anh sinh ra, bố anh đã có người phụ nữ khác.
Bùi phu nhân nuôi Bùi Tuân, ngoài công việc, bà ấy thường xuyên đi du lịch, ở nhà sẽ có mẹ tôi chăm sóc.
Mẹ nói mẹ vốn định làm ở đây đến khi tôi tốt nghiệp đạ
i học, sau đó sẽ lấy tiền làm chút buôn bán nhỏ.
Tôi khẽ hỏi mẹ có nghĩ đến việc tôi tốt nghiệp cấp ba xong sẽ rời đi không.
Mẹ im lặng xoa đầu tôi, không nói gì.