Không Phụ Tương Tư - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:15:05
Lượt xem: 6,213
Ngày thứ hai mươi tôi và Bùi Tuân chiến tranh lạnh, anh đăng lên vòng bạn bè tấm ảnh nắm tay tình tứ với hoa khôi trường.
Tôi lặng lẽ đổi nguyện vọng, chọn Lan Thành cách xa ngàn dặm.
Trong buổi tụ tập, đám bạn anh hùa nhau trêu chọc: "Tang Nguyệt, cô không mau dỗ dành đi, anh Tuân nhà chúng tôi sắp trở thành của người khác rồi đấy."
Tôi lí nhí nói xin lỗi.
Bùi Tuân nhếch mép cười khẩy.
"Thôi đi, về thu dọn hành lý, mai khai giảng cùng nhau đến đó."
Tôi ậm ừ cho qua.
Bùi Tuân không hề biết, tôi đã mua vé xe đi Lan Thành từ tối nay rồi.
01
Tôi là con gái người giúp việc nhà Bùi Tuân, năm bảy tuổi đã chuyển đến ở trong căn phòng nhỏ ở tầng một nhà anh.
Tôi có nhiệm vụ chăm sóc anh từ ăn uống, sinh hoạt đến đi lại.
Suốt mười năm, anh đã trở thành một phần trách nhiệm ăn sâu vào xương tủy của tôi.
Tôi luôn ngoan ngoãn, nghe lời, mẹ Bùi Tuân thường xuyên khen tôi.
Nhưng Bùi Tuân lại rất ghét tôi.
Lần đầu gặp mặt, anh mặc chiếc sơ mi trắng, quần short tây đứng trên cầu thang, đẹp như một con búp bê sứ.
Còn tôi mặc bộ váy liền thân cũ kỹ, xám xịt, ngơ ngác nhìn mọi thứ.
Ánh mắt anh không giấu nổi vẻ ghét bỏ.
Mẹ Bùi giới thiệu với anh:
"Đây là con gái của dì Chu, tên là Tang Nguyệt, bố nó bỏ đi rồi, không có chỗ nào để về, nên đến nương nhờ dì Chu."
Anh không nói gì, quay người lên lầu.
Mẹ Bùi nói sau này tôi có nhiệm vụ chăm sóc Bùi Tuân là được.
Mẹ tôi cũng dặn dò, gia đình họ Bùi rất đặc biệt, tôi có thể ở lại đây không dễ dàng gì.
Phải ít nói, chăm làm, tuyệt đối không được chọc Bùi Tuân tức giận.
Tôi biết Bùi Tuân không thích mình, để có thể ở lại đây, tôi cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-phu-tuong-tu/chuong-1.html.]
Mỗi ngày đều lặng lẽ giúp anh sắp xếp quần áo, dọn dẹp phòng.
Ba tháng đầu tiên, Bùi Tuân không hề nói với tôi một lời nào.
Năm đó, anh bị ốm, mẹ Bùi lại đang đi du lịch nước ngoài, tâm trạng không tốt.
Bác sĩ gia đình đến kê thuốc cho anh, nhưng đến đêm anh vẫn ho không ngừng.
Tôi nhớ đến món lê chưng hoa tiêu bà nội từng làm cho mình.
Lúc bưng đến cho anh, Bùi Tuân tỏ vẻ ghét bỏ vô cùng.
"Tang Nguyệt, cậu muốn đầu độc tôi đấy à? Lấy đâu ra mấy bài thuốc quê mùa vớ vẩn thế?"
Tôi sợ sệt nói: "Không có độc đâu, món lê này tốt cho việc giảm ho đấy ạ."
Bùi Tuân cau mày khó chịu: "Uống vào không tốt, cậu muốn cút khỏi nhà tôi à?"
Tôi ngây người, đứng nép sang một bên, không dám thở mạnh.
Bùi Tuân khẽ cười nhạo một tiếng, rồi uống cạn.
Sáng hôm sau, triệu chứng ho đã thuyên giảm.
02
Trước khi vào tiểu học, mẹ đã tìm cho tôi một trường nội trú, có điều vị trí hơi xa, sau này chỉ cuối tuần mới được về nhà.
Trong lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi mẹ, ở nhà họ Bùi cũng không thấy khó xử, tôi cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Bùi Tuân nữa.
Đang thu dọn đồ đạc chờ xe, mẹ thở hồng hộc chạy đến nói với tôi.
Bùi phu nhân muốn tôi học cùng trường tiểu học với Bùi Tuân.
Bảo tôi ở trường chăm sóc Bùi Tuân cho tốt.
Tôi nhỏ giọng hỏi một câu có thể không đi được không.
Dưa Hấu
Mẹ nắm chặt vai tôi.
"Tang Nguyệt, con ngốc hả? Trường của Bùi Tuân nổi tiếng
cả thành phố, bao nhiêu người muốn vào còn không được ấy chứ."
Tôi cụp mắt, không nói gì.