Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Phải Tôi Thì Không Được - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-26 08:19:15
Lượt xem: 7,311

"Ăn đi con! Tiêu Tiêu, đây là món hải sâm hầm khoai tây con thích nhất này." 

Hôm nay là ngày ông Công ông Táo, cả nhà quây quần bên nhau, cô cả nhiệt tình gắp thức ăn cho tôi. 

Điện thoại của tôi trong gầm bàn rung đến nóng ran. 

Chị họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: "Trương Tiêu, em sao vậy?" 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Mọi người có nghe thấy tiếng gì vo vo không?"

“À... ờ... không có gì đâu ạ."

Trong lòng tôi đang sướng rơn, đúng là quả báo nhãn tiền mà!

Tôi liếc trộm điện thoại, lão sếp cũ vẫn đang kiên trì gọi cho tôi, đến 125 cuộc rồi cơ đấy.

Nhìn thôi tôi cũng anh ta đang cuống cuồng đến mức nào.

"Tiểu Tiêu này, cô nghe nói công ty cháu sắp lên sàn chứng khoán rồi phải không? Hồi đó cháu đúng là có mắt nhìn, chọn đại một công ty nhỏ mà giờ nó phất lên nhanh thế."

Ba mẹ tôi mặt sầm lại: "Thôi đừng khen nữa, nó vừa bị đuổi việc đấy."

"Hả? Không phải con bé đang làm tốt lắm sao? Lần trước còn được khen thưởng mà?" Cô cả ngạc nhiên hỏi.

Ba tôi tức giận đập đũa xuống bàn: "Tên đó bảo kỹ thuật của Tiểu Tiêu kém, đuổi việc xong còn không thèm trả một đồng bồi thường nào. Đúng là đồ sếp vô lương tâm! Phải tôi là tôi kiện lên Cục Lao động cho chừa! Tiểu Tiêu cứ một mực ngăn không cho đi, bảo là nếu kiện sếp của nó thì sau này nó khỏi làm ăn gì trong ngành này nữa."

Cô cả thở dài: "Haiz, phải công nhận là Tiểu Tiêu nhà mình tốt bụng thật đấy."

Cả nhà nghe vậy cũng thở dài theo, ai cũng than thở bây giờ xin việc khó khăn.

Tôi nắm chặt điện thoại, mặt tỏ vẻ ấm ức lắm nhưng trong lòng thì đang cười khẩy: "Cháu ra ngoài nghe điện thoại một lát ạ. Sếp cũ gọi, không nghe không được. Cô cả cứ ăn cơm trước đi ạ."

Lúc đóng cửa, tôi còn nghe thấy cô cả khen tôi: "Đúng là dân IT có khác, nghỉ việc lâu rồi mà sếp vẫn còn nhớ đến."

..........................

Nửa tháng trước, tôi đã đơn phương chấm dứt với sếp rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-phai-toi-thi-khong-duoc/chuong-1.html.]

Anh ta nói muốn tuyển thêm người mới, lúc đầu tôi cũng khá háo hức, mong chờ có đồng nghiệp mới. 

Phòng Nhân sự tuyển được mấy chàng trai trẻ, nghe đâu toàn tốt nghiệp đại học top đầu cả. 

Tôi hướng dẫn cho họ mấy việc cơ bản, một thời gian sau thì họ cũng quen việc.

Lúc đầu tôi cũng vui lắm, ai dè đến Tết phát quà lại không có phần của tôi.

Tôi đi tìm Lý Vũ Đồng bên phòng Nhân sự, cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, vừa nói vừa đưa tay với bộ móng mới làm ra trước mặt tôi: "Cô Tiểu Trương này, có mấy chuyện sếp ngại không nói ra, tôi nhìn sếp như vậy cũng không đành lòng. Qua Tết là cô ba mươi rồi. Con gái có thì, giờ cô vẫn chưa có người yêu, chẳng mấy chốc gia đình lại giục cưới giục đẻ cho mà xem.”

“Với lại, phụ nữ làm lập trình được mấy người, nói thật là kém đàn ông về khoản tư duy. Làm tiếp trong ngành này, sau này cô cũng chẳng có tương lai gì đâu.

“Cô theo sếp lâu như vậy, mấy dự án đầu tiên của công ty cô cũng tham gia, coi như là công thần rồi. Vậy mà sao ai cũng được thăng chức, chỉ có cô vẫn giậm chân tại chỗ? Sếp Hạo... anh ấy là sợ công ty làm lỡ dở cô đấy. Cô hiểu ý tôi chứ?"

Nghe cô ta nói một tràng mà tôi choáng váng.

Tôi vào công ty của Lý Thần Hạo làm ngay từ khi ra trường, không ngờ năm sáu năm sau lại bị đuổi việc với một lý do lãng xẹt như vậy.

"Ý cô là, vì tôi là phụ nữ nên cô muốn thay mặt sếp đuổi việc tôi?"

Lý Vũ Đồng cười cười: "Dù sao cô đi làm cũng chỉ lướt web với đọc truyện thôi. Công ty chúng ta không nuôi nổi cô đâu. Thủ tục tôi làm hết rồi, quản lý của cô cũng duyệt rồi. Cô Tiểu Trương này, chúng ta nên giữ thể diện cho nhau, sau này còn gặp lại. Hôm nay cô thu dọn đồ đạc đi nhé."

"Lý Thần Hạo cũng biết chuyện này à?" Tôi nghi ngờ hỏi.

"Chuyện nhỏ này thì đừng làm phiền sếp tổng nữa, dù sao cô cũng chỉ là nhân viên quèn thôi."

Tôi nghiến răng ken két, đúng là lũ qua cầu rút ván!

"Thế còn tiền bồi thường thì sao?"

“Cô Tiểu Trương, tiền bồi thường chúng tôi sẽ tính toán rõ ràng lương tháng này cho cô, chuyển đủ vào thẻ cho cô. Cô cũng không muốn giấy thôi việc của mình có gì xấu chứ?"

Tôi nheo mắt lại, được lắm, dám dọa tôi à.

"Việc đúng đắn nhất mà sếp Hạo làm là tuyển tôi vào đây, tôi nhớ anh ta chưa từng nói sẽ bớt xén tiền bồi thường của nhân viên."

Lý Vũ Đồng khinh khỉnh nhìn tôi: "Chuyện này không cần cô phải lo, cô cứ thu dọn đồ đạc đi là được. Chuyện cụ thể thì cô cứ bàn với quản lý của cô ấy."

Loading...