Không ngừng rung động vì anh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-11 16:29:10
Lượt xem: 274
5.
Tôi khóc nguyên một đường trở về, Tống Thần thật sự rất đẹp trai, tôi cũng không muốn chia tay với anh, nhưng mà... haiz, cuộc đời mà, đâu còn cách nào nữa đâu. Đời trước Hứa An An tôi chắc chắn tạo nghiệp nên bây giờ mới không thể có được người bạn trai đẹp trai như vậy.
Vừa quay lại công ty, đồng nghiệp Vương Phương vừa hét vừa chạy đến ôm tôi.
“An An, cậu gặp may rồi, ông trời ơi...!”
Cô ấy kích động vung vẩy tập tài liệu trong tay, chỉ về phía ảnh chụp bên trên.
“Nhìn thấy gì chưa, trường học chúng ta có tương lai rồi. Một trường đại học hạng ba mà có thể mời Tống Thần nổi tiếng trong giới y đến làm giáo sư diễn giảng. Chủ nhiệm Cát sắp xếp cậu làm trợ lí cho anh ấy, chậc chậc, cận thủy lâu đài (1), lợi cho cậu rồi.”
(1) chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi
Đúng lúc chủ nhiệm Cát đang đứng sau lưng Vương Phương, bà ta nhướng mày, bất mãn nhìn chúng tôi.
“Hứa An An, tôi thấy bình thường cô làm việc cẩn thận nên mới giao trách nhiệm quan trọng này cho cô. Cô đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn th//ịt thiên nga, đến lúc đó dọa giáo sư Tống chạy thì cô cũng đừng ở lại trường nữa!”
Tôi khóc không ra nước mắt.
“Chủ nhiệm Cát, bà cũng biết tôi khá là mê trai, chỉ sợ tôi không đảm đương được trách nhiệm lớn lao như vậy. Lỡ như đến lúc đó tôi không may làm ra chuyện xấu gì đó với giáo sư Tống, bà xem...”
Chủ nhiệm Cát trợn mắt.
“Dựa vào cô? Đừng có nghĩ nữa, sao giáo sư Tống có thể xem trọng người như cô chứ?”
Chủ nhiệm Cát ném một đống tài liệu cho tôi, để tôi đọc rõ sở thích của Tống Thần. Bà ta còn sắp xếp cho anh căn phòng tốt nhất kí túc xá, nói mỗi tuần anh sẽ ở đây hai ngày, nói tôi tối mai đến phòng kiểm tra một lần xem có thiếu gì không.
Haiz, hoàn cảnh xô đẩy nên mới phải đi bán m//ạng cho tư bản như thế này đây.
Tôi rất sợ nhìn thấy Tống Thần, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ, người kiêu ngạo như anh biết mình đột nhiên trở thành người thứ ba một cách khó hiểu thì ghét tôi còn không kịp ấy chứ, chắc anh sẽ không nhìn đến tôi đâu.
Ngày hôm sau, tôi làm xong công việc của mình, cầm thẻ phòng đến kí túc xá.
Trường chúng tôi là trường đại học hạng ba, cái khác không có nhưng tiền thì chúng tôi không thiếu, kí túc xá của giảng viên rất hoành tráng. Đặc biệt là mấy căn ở tầng cao nhất, có thể so được với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.
Tôi quét thẻ phòng, không ngờ vừa mở cửa lại phát hiện cửa nhà vệ sinh mở, bên trong còn truyền đến tiếng nước.
Tôi rất tức giận, là dì quét dọn nào vậy, biết rõ tối nay Tống Thần đến mà còn chạy đến phòng anh tắm rửa, mấy người này đúng là càng ngày càng quá đáng.
Tôi hung dữ đi đến nhà vệ sinh.
“Dì có thể...”
Giọng tôi dừng lại, Tống Thần nghiêng người về phía tôi, giọt nước từ hàm dưới anh nhỏ xuống, chảy qua khuôn ng//ực rộng rãi của anh, lướt qua cơ bụng tám múi săn chắc, xuống đến...
“Ực...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-ngung-rung-dong-vi-anh/chuong-3.html.]
Tiếng nuốt nước bọt của tôi vang lên vô cùng rõ ràng.
6.
Tống Thần quay đầu nhìn tôi, vô cùng bình tĩnh tắt vòi hoa sen, đưa tay lau mặt.
“Nhìn đẹp không?”
Tôi không kìm được lòng mà gật đầu.
“Đẹp.”
“Đẹp hơn bạn trai em không?”
Bạn trai? Tôi kịp phản ứng, xoay người sang chỗ khác, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi không cố ý, giáo sư Tống, thời gian anh ở trường học chúng tôi, tôi sẽ là trợ lí hỗ trợ sinh hoạt của anh, tôi đến kiểm tra phòng...”
Tống Thần cười một tiếng, lấy khăn tắm ở kệ bên cạnh quấn quanh bụng dưới.
“Không cần, tôi sẽ nói với chủ nhiệm Cát để thay người.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy cũng được, vậy anh gọi điện cho bà ấy sớm chút, tôi không ở đây quấy rầy anh nữa.”
Nói xong tôi lập co cẳng chạy một mạch xuống tầng một, gió lạnh bên ngoài thổi qua, hơi nóng trên mặt mới từ từ giảm xuống. Tôi dừng lại, thở d//ốc vài tiếng, dùng tay quạt quạt cho đỡ nóng.
Muốn chớt quá, mỗi lần thấy Tống Thần tôi đều căng thẳng muốn ngất xỉu, tôi phải nhanh chóng đẩy củ khoai lang bỏng này đi mới được.
Tôi cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã là năm giờ chiều, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm. Nếu như tôi kéo dài đến ngày mai mới nói với chủ nhiệm Cát, bà ta chắc chắn sẽ nói với tôi như thế này.
“Tôi đi đâu tìm một người nhận công việc của cô chứ? Làm hết hôm nay đi rồi nói!”
Vậy cũng không được, tôi nhanh chóng chạy về văn phòng, chủ nhiệm Cát thường xuyên tan ca sớm nay lại bất ngờ chưa về, tôi lập tức lao đến ôm cánh tay bà ta.
“Xong rồi chủ nhiệm Cát, tôi...”
Xoài Vẫn Giảm Cân
“Tiểu Hứa, biểu hiện hôm nay của cô rất tốt!”
Chủ nhiệm Cát xoa đầu tôi.
“Giáo sư Tống vừa cố ý gọi điện thoại cho tôi để khen cô, nói cô làm việc cẩn thận chu đáo, tiếp tục duy trì nhé, làm rất tốt, tôi về trước đây.”
“Cái gì? Chủ nhiệm Cát, không phải, rõ ràng Tống Thần không nói như vậy, anh ấy...”
“Ôi chao, xem cô kìa, được khen mà còn ngại là sao? Người trẻ tuổi phải tự tin lên, tôi còn phải về nấu cơm nữa, đừng cản đường tôi.”
Chủ nhiệm Cát vỗ vào tay tôi một cái, sau đó ngâm nga rời đi, để lại tôi một mình đứng một mình trong phòng làm việc với mớ suy nghĩ lộn xộn.