Không ngoảnh lại - 9 8 (END)
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:20:48
Lượt xem: 774
Trong phòng vẽ trường cấp ba, luốn có một nam sinh đứng ngoài cửa sổ xem tôi vẽ tranh. Tôi thấy đối phương thực sự tò mò nên đã mời hắn vào, ngồi mãi đến khi tôi vẽ xong. Chỉ là lực chú ý của tôi khoảng thời gian đó đặt hết trên người Lục Tinh Dương nên đã quên mất chuyện này từ lâu.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi.
Nhưng Bùi Kính Yến nói rằng hắn không để bụng.
“Việc em không thích tôi khong phải là vấn đề của em.”
Tôi vừa định nói gì đó thì một vị khách không mời đã đến.
19.
Lục Tinh Dương cầm đơn ly hôn đứng trong phòng bi-da của Bùi Kính Yến. Thấy tôi đi ra, môi hắn run rẩy, nói: “Tang Tang, về nhà cùng anh được không em?”
Ngoài trời đang mưa, gã dầm mưa tới đây nên cả người ướt sũng. Trông gã hốc hác đến nỗi chỉ tích tắc sau sẽ bị thổi bay.
Nếu là trước đây, tôi đã sớm dùng khăn lông cẩn thận lau khô tóc gã, đồng thời giục gã đi tắm. Nhưng thời thế đã thay đổi, tôi chỉ thản nhiên lùi ra sau một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của Lục Tinh Dương. Tôi nói: “Ký đi, như vậy tốt hơn cho cả tôi và anh, tôi không muốn gì từ anh cả, cứ theo thủ tục là được.”
Lục Tinh Dương không đồng ý.
“Không mà, anh sai rồi, em hãy tha thứ…”
“Tôi đã tha thứ cho anh rất nhiều lần.”
Rất rất nhiều lần. Nhiều đến mức những uất ức tích lũy đó còn nhiều hơn những gì người khác gây ra cho tôi trong suốt hai mươi năm qua.
Tôi biết tại sao Lục Tinh Dương thích Bạch Thư Dĩnh.
Ở nơi lạ nước lạ cái, không có gia đình bên cạnh, gã cảm thấy cô đơn. Đúng lúc đó Bạch Thư Dĩnh xuất hiện, nấu chút cháo trắng cho gã, cho gã cảm giác như ở nhà. Nhưng gã không hề nhìn thấy những nỗ lực của tôi dù cách cả trăm cây số.
[Lời của beta: Toai đột nhiên nhớ tới CP Phèo Nở]
Tôi sợ gã ăn không ngon, mặc không tốt nên thậm chí còn hạ mình nhờ bạn học gã để ý chăm sóc nhiều hơn; sẽ bất kể phải ngồi xe bao nhiêu tiếng cũng đến bên gã.
Nhưng…
“Tôi không phải người thu gom rác. Anh không thể chỉ tìm đến tôi mỗi lần Bạch Thư Dĩnh không cần anh được, loại chuyện này có thể có lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không cho phép nó xảy ra lần thứ hai.”
Tôi cũng không thể lần nào cũng thấp thỏm chờ đại gã quay đầu lại.
Tôi không nói thêm nữa, quay người đi, cùng Bùi Kính Yến rời khỏi đó, không nhìn thấy sắc mặt gã thay đổi.
Lục Tinh Dương thế mà lại như sụp đổ tinh thần, gã nổi điên khiêng ghế dựa trong phòng bi-da đập loạn khắp nơi.
Cuối cùng, gã bị nhân viên an ninh cưỡng chế kéo ra ngoài.
20.
Cuối cùng chuyện tôi và Lục Tinh Dương li dị vẫn bị người nhà biết.
“Vâng, được ạ, con sẽ về ngay.”
Cúp điện thoại, tôi đang định lái xe về nhà cũ thì Bùi Kính Yến cố chấp yêu cầu muốn cùng tôi trở về.
Lúc về đến nhà, ba mẹ cũng không quở trách tôi mà chỉ thở dài không ngớt.
Quan hệ kinh doanh giữa họ và nhà họ Lục đã bị cắt đứt.
Mẹ nắm tay tôi, ánh mắt đong đầy sự đau lòng: “Bé ngoan của mẹ, vất vả cho con rồi.”
Tôi ôm mẹ thật lâu không nói gì, chỉ nức nở trong lòng mẹ.
Mẹ vỗ nhẹ lưng tôi, sau đó quay sang nhìn Bùi Kính Yến, nét mặt yên tâm vui vẻ, nói: “Con cũng lớn vậy rồi, trông giống mẹ con đến bảy tám phần.”
“Cô biết mẹ con sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bùi Kính Yến ngạc nhiên nói.
Hóa ra mẹ Bùi Kính Yến và mẹ tôi là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, còn sống cùng nhau. Nhưng từ khi bà ấy mất vì khó sinh Bùi Kính Yến, ba Bùi vì quá đau lòng nên đã dẫn Bùi Kính Yến rời đi. Sau đó nhà họ Lục và Lục Tinh Dương dọn đến, cùng tôi lớn lên.
Hóa ra, chúng tôi vốn cũng có thể bạn bè cùng trưởng thành.
21.
Sau đó, Lục Tinh Dương trở nên buông thả vì trầm cảm quá độ, cuối cùng đột ngột qua đời tại nhà. Còn Bạch Thư Dĩnh mấy năm trước bỏ rơi Lục Tinh Dương để xuất ngoại theo người chồng hiện tại, bây giờ lại ôm đứa bé về nối lại tình xưa với người kia. Lục Tinh Dương từ đầu đến cuối đều chỉ là người đổ vỏ.
Còn Bùi Kính Yến từ khi biết lẽ ra chúng tôi đã có thể cùng nhau trưởng thành liền trở nên chán nản. Khi anh lái xe đưa tôi về nhà, anh vẫn cảm thấy khó chịu.
“Tóm lại, vốn dĩ chúng ta không cần lãng phí nhiều năm như vậy.”
Lúc xe dừng lại, tôi hôn lên môi anh rồi ghé sát vào tai anh, nói: “Anh Bùi à, đừng có ghen mà.”
(--END--)
-----
THẾ THÂN CỦA VỢ CŨ [Phần 1]
Tác giả: 陈墨
Nguồn: Zhihu
Đề cử: Quả Rùa Đu Đưa Truyện
Editor: Yên
Beta: Nhân Trí
-----
Sau bảy năm, gặp lại người yêu cũ, gã đã là họa sĩ thiên tài có giá trị hơn trăm triệu nhân dân tệ, còn tôi thì bán hoành thánh ở chợ đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-ngoanh-lai/9-8-end.html.]
“Năm đó cô trộm tranh anh Trình vẽ, hiện tại giá trị đã lên hơn mười triệu đúng không nhỉ?”
“Tôi nhớ trước đây cô ta là một đứa con gái hư hỏng tệ hại.”
“Ham tiền vậy sao không mẹ truyền con nối, đi bán đi?”
1.
Mấy anh em chí cốt của gã mượn rượu làm càn, nói.
Từ đầu đến cuối Trình Thừa không nói câu nào, ánh mắt u ám.
Bạn gái của gã, Chúc Lâm mỉm cười tỏ ý xin lỗi với tôi, nói: “Thật ngại quá, hôm nay ăn mừng triển lãm tranh, họ cũng uống hơi nhiều rồi, muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên mới đến đây ấy mà.”
“Đây là để bồi thường.” Cô ta rút hai trăm tệ trong ví ra như thể bố thí.
“Hai mươi cái sủi cảo, không cần thối.”
Tôi cụp mắt, nói: “Xin lỗi, tôi chuẩn bị dẹp quầy rồi.”
Vẻ mặt Chúc Lâm trở nên khó coi, cô ta kéo tay áo gã lắc lắc: “A Thừa… em chỉ có ý tốt thôi, ai ngờ cô ấy lại không cảm kích.”
U ám trong mắt Trình Thừa chợt tiêu tan, thay bằng sự dịu dàng khiến người ta yên lòng, ngón tay gã đan vào tay cô ta. Khi gã nhìn về phía tôi, giọng nói đã mang theo sự khinh miệt quen thuộc: “Sống ra thế này rồi mà vẫn ra vẻ cao quý à?”
Gã nhấc một cặp lồng, hỏi: “Không phải còn đây à?”
Hơi nước bốc ra, trong lồng trúc còn hơi mười mấy cái sủi cảo.
Tôi cười gượng gạo, nói: “Phần cuối để lại cho vị ấy nhà tôi.”
“Vị ấy nhà cô?”
Trình Thừa nhếch môi: “Giang Nghi, quả nhiên cô không khác gì trước đây nhỉ, nói dối không chớp mắt.”
Ngay sau đó, gã vươn tay qua, đổ nước dùng và vỏ tôm trong nồi lên đầu tôi.
Nước dùng đã hơi lạnh xối xuống cổ áo khiến tôi rùng mình.
Thảm hại ơi là thảm hại.
Đối phương người đông thế mạnh, tôi siết chặt nắm tôi rồi cũng chỉ đành thả ra.
Gã nhếch môi cười xấu xa: “Đây mới là dáng vẻ một đứa con gái hư hỏng nên có.”
Chúc Lâm nhìn mái tóc dính bết của tôi, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt: “Bỏ đi A Thừa, em không muốn so đo với cô ta làm gì, bắt cô ta xin lỗi rồi mình đi thôi.”
Có rất đông người đang vây xem, tôi nhìn gã, không chút do dự lấy điện thoại báo cảnh sát: “Alô, ở đây có kẻ say rượu đập phá quầy hàng của tôi.”
2
Trình Thừa và tôi học cùng trường cấp hai.
Lần đầu tiên gặp nhau là trong một ngõ nhỏ, tôi phang chai rượu vào đầu một gã hói khiến hắn ôm đầu bỏ chạy, song vẫn không quên chửi rủa: “Sao không học mẹ mày ấy, giả bộ thanh cao đếch gì?”
Tôi giận run người, thấy có người đi ngang qua, tôi lẳng lặng lau vết m..áu trên tay.
Bấy giờ, người nọ đưa tới một tờ giấy: “Lau đi.”
Tôi nhận ra đối phương, Trình Thừa, một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Tuy học hành bết bát nhưng đánh nhau, gây chuyện, hút thuốc, uống rượu không sót thứ nào.
Trình Thừa giành giải nhất cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố học kì trước.
Nhờ một bức tranh đoạt giải và vẻ ngoài ưa nhìn phổ biến, gã trở nên nổi tiếng trong khuôn viên trường.
Tôi thừa nhận, mới đầu tôi qua lại với Trình Thừa là có mục đích riêng.
Chửi bới, bắt nạt, bầu không khí ngột ngạt… Cuộc sống như cái kén tằm quấn chặt khiến người ta khó thở. Tôi thậm chí còn không dám thi quá tốt, vì một khi tôi đạt thứ hạng đủ cao, những người đó sẽ bò ra như giòi, kéo tôi xuống vũng bùn cùng chúng.
Hơn bất kì ai khác, tôi muốn bò ra khỏi thế giới mục nát này.
Một góc áo trắng phất phới trong gió của thiếu niên, đôi mày sắc nét xinh đẹp dưới ánh mặt trời… trong giây phút đuối nước, có quá nhiều thứ có thể xem như “ngọn cỏ” để bấu víu.
3
Chúc Lâm xuất hiện vào thời điểm đó.
Trên khán đài sân bóng, cô ta và vài người khác ngồi bên cạnh tôi.
Cô ta nhìn lướt qua tôi đang ôm áo khoác đồng phục bên cạnh rồi nhìn về phía thiếu niên trên sân bóng, nói: “Đồ tôi không cần mà cô còn thật yêu thích.”
Chúc Lâm xuất thân từ gia đình giàu có, trong trường cô ta luôn bày ra dáng vẻ đại tiểu thư và ra vẻ mình vượt trội hơn người khác.
Trong lớp có rất nhiều người bợ đỡ cô ta.
“Nghe nói nhà cô rất nghèo, sống ở cái chỗ…”
Cô ta ngắm nghía bộ móng tinh xảo, vắt óc tìm từ: “Khu ổ chuột?”
Có người lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư, người ta gọi thôn quê giữa thành thị.”
Cô ta bịt mũi, tay còn lại phẩy phẩy: “Khó trách lại có mùi chua của cái nghèo.”
Họ chẳng sỉ vả tôi được bao lâu thì Trình Thừa đã ôm bóng đi tới trước mặt chúng tôi. Gã lạnh lùng nói: “Mấy người làm gì đấy?”
Mặt mày Chúc Lâm tái mét, song chẳng mấy chốc cô ta đã “hồi sinh”: “Dù có bị tôi từ chối cậu cũng đừng dây dưa với cái loại thối nát như Giang Nghi chứ, cậu có biết mẹ cô ta là hạng người gì không?”
---Đọc full tại MonkeyD