Không Ngoảnh Lại - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-07 02:43:20
Lượt xem: 2,066

Khóc một lúc, điện thoại rung lên.

 

Là tin nhắn trong nhóm gia đình.

 

Ba mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn quà cáp, nói sẽ gửi cho tôi mang đến biếu ba mẹ Thẩm Miễn.

 

Mẹ tôi dặn dò rất dài dòng: "Ba mẹ đã mua loại rượu ngon nhất, t.h.u.ố.c lá tốt nhất, cả trà cũng chọn loại hảo hạng. Chắc chắn không mất mặt đâu."

 

"Diêu Diêu, đến nhà người ta, phải lanh lợi một chút, nói năng ngọt ngào vào."

 

Ba tôi lập tức hưởng ứng: "Chuyện đó thì em yên tâm đi. Con gái chúng ta miệng ngọt nhất, ai gặp cũng quý."

 

Mẹ gửi thêm một biểu cảm cười, trêu chọc: "Thế chẳng phải giống anh à?"

 

Nhìn ba mẹ trò chuyện qua lại, nước mắt tôi vừa mới ngừng rơi lại tuôn trào.

 

Tôi và Thẩm Miễn yêu nhau năm năm, đã bước vào giai đoạn bàn chuyện kết hôn.

 

Theo kế hoạch, dạo này tôi sẽ đến ra mắt gia đình anh.

 

Nếu để ba mẹ biết tôi muốn chia tay với Thẩm Miễn, họ chắc chắn sẽ tiếc nuối thay tôi.

 

Nhưng nếu có một cái gai đ.â.m vào tim, thì dù đau đớn thế nào, cũng phải nhổ ra. Bằng không, nó sẽ mưng mủ, nhiễm trùng, đến mức phải cắt xương để chữa trị.

 

Xem ra thì, Thẩm Miễn dạy cho tôi rất nhiều điều, nhiều hơn tôi tưởng.

 

Balo hỏng thì phải sửa ngay.

 

Một mối quan hệ khiến tôi không thoải mái, cũng cần xử lý ngay lập tức.

 

Tôi suy nghĩ một lát, gõ tin nhắn trả lời ba mẹ, không nhắc gì đến việc mình bị ốm, chỉ tìm đại một cái cớ: "Ba mẹ cứ để quà đó đã nhé. Dạo này con bận quá, không có thời gian đến nhà Thẩm Miễn."

 

Ba mẹ không nhận ra điều bất thường.

 

Tôi nắm chặt điện thoại, đầu óc dần trôi về quá khứ.

 

Tết năm nay, Thẩm Miễn đã đến nhà tôi.

 

Ba mẹ tôi tiếp đón long trọng, không chỉ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mà ngay cả con ch.ó nhà hàng xóm cũng được tắm rửa thơm tho.

 

Bốn người ăn cơm, nhưng ba mẹ làm hẳn mười sáu món. Từ trên trời bay lượn, đến dưới nước bơi lội, món nào cũng có đủ.

 

Trước khi về, ba tôi còn tặng Thẩm Miễn một phong bao lì xì, bảo rằng đó là "vạn lý khiêu nhất"* (*trong trăm chọn một; cực kỳ xuất sắc; hiếm có).

 

Thẩm Miễn hoang mang hỏi tôi: "Có thể đừng long trọng như vậy được không? Anh ngại lắm."

 

Tôi lại ôm cánh tay anh, làm nũng: "Ba mẹ em vốn dĩ rất nhiệt tình mà. Anh quen dần là được rồi."

 

Tôi nhớ lúc ấy, anh ngây người một chút.

 

Trong mắt thoáng có một cảm xúc khó hiểu, u ám mà tôi không thể đọc được.

 

Nhưng giây tiếp theo, anh đã lấy lại vẻ bình thản, nhẹ nhàng xoa mặt tôi.

 

"Anh biết rồi."

 

Ba mẹ tôi đối xử với anh tốt như vậy, tôi không tin anh không nhận ra.

 

Thế mà anh vẫn để con gái họ mặc quần áo ướt sũng, chờ đợi trong vô vọng.

 

Có lẽ, anh có lý lẽ riêng của mình.

 

Nhưng tôi xót thay cho ba mẹ tôi.

 

Họ nâng niu, yêu thương tôi suốt hai mươi ba năm, không phải để tôi bị đối xử như thế này.

 

5

 

Tôi gắng gượng đứng dậy, bắt đầu thu dọn quần áo của mình.

 

Tôi từng chứng kiến một chị đồng nghiệp giằng co khi chia tay bạn trai. Khoảng thời gian đó, trạng thái tinh thần của chị ấy xuống dốc rõ rệt, u ám và tiêu cực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-ngoanh-lai-xmup/chuong-4.html.]

 

Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu đã quyết định kết thúc một mối quan hệ, thì phải chuẩn bị sẵn sàng, không để lại đường lui cho mình, chứ không phải nói lời chia tay trước, rồi lại dây dưa lằng nhằng, đến cuối cùng mới thu dọn đồ đạc.

 

Khi rút ra kết luận này, tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, nó sẽ áp dụng lên chính bản thân mình.

 

Nhưng rồi, nó đã xảy ra.

 

Buổi tối, Thẩm Miễn tan làm về nhà, nhìn thấy tủ quần áo bị dọn trống một nửa, lập tức sững sờ, đồng tử co rút: "Diêu Diêu, em... Em đang làm gì vậy?"

 

Anh dường như hơi hoảng loạn.

 

Tôi khẽ nhướn mày, tránh nặng tìm nhẹ, nói: "Em dọn đồ đổi mùa thôi mà."

 

Đúng là đang vào mùa chuyển giao, mà quần áo trong nhà cũng đều do tôi lo liệu.

 

Thẩm Miễn như trút được gánh nặng, nhưng ngay sau đó lại bảo: "Em đang bệnh, còn là ngày đèn đỏ, nghỉ ngơi nhiều vào."

 

Hóa ra anh biết tôi đang trong kỳ kinh nguyệt.

 

Vậy hẳn là anh cũng nhớ rõ, tôi rất dễ cảm lạnh vào những ngày này.

 

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như bị đ.â.m một nhát dao, nhưng tôi chỉ lặng lẽ gấp một chiếc áo khác, thản nhiên nói:

 

"Không sao, chỉ là sốt thôi, có gì nghiêm trọng đâu."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏi."

 

Chính là những lời mà đêm qua anh đã nói với tôi.

 

Tôi thừa nhận, mình có chút giận dỗi.

 

Nếu lúc này, anh chủ động thẳng thắn với tôi, cầu xin tôi tha thứ…

 

Có lẽ tôi sẽ cân nhắc cho anh một cơ hội.

 

Quả nhiên, Thẩm Miễn nhận ra điều gì đó.

 

Sắc mặt anh dần thay đổi, liên tục liếc nhìn tôi, như thể đang cố gắng tìm kiếm manh mối gì đó.

 

Nhưng tôi chỉ khẽ mỉm cười: "Nhìn em làm gì?"

 

Vậy là anh chẳng nói gì nữa.

 

Tôi tiếp tục gấp quần áo, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bi thương.

 

Tôi tự giễu nghĩ, mình đúng là tự đa tình.

 

Bậc thang đã đặt sẵn dưới chân anh, nhưng anh vẫn quay đầu bỏ đi, không chút do dự.

 

Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ về ra mắt nhà Thẩm Miễn vào kỳ nghỉ lễ 1/5.

 

Nhưng tôi đã nhờ đồng nghiệp và bạn thân chiếm lịch nghỉ phép của mình trước.

 

Tôi thản nhiên nói với Thẩm Miễn: "Đợt này thôi đi, để dịp khác rồi tính."

 

Anh không nghi ngờ gì, chỉ đơn giản gật đầu đồng ý.

 

Nhưng tôi không ngờ, ba mẹ Thẩm Miễn lại trùng hợp du lịch đến thành phố chúng tôi, rồi đột nhiên ngỏ ý muốn gặp tôi.

 

Họ báo tin bất ngờ, khiến tôi trở tay không kịp.

 

Nhưng người lớn đã đến tận nơi, không gặp cũng khó mà nói xuôi.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đồng ý.

 

Tôi hẹn trước với bạn thân, bảo cô ấy gọi điện cho tôi một tiếng sau khi bữa ăn bắt đầu, để tôi có lý do sớm rời đi.

 

Thế nhưng, ngay cả một tiếng đồng hồ đó cũng thật khó chịu.

 

Trước đây, tôi cứ nghĩ Thẩm Miễn ít trò chuyện với ba mẹ là vì con trai thường kiệm lời.

 

Loading...