Không Làm Quả Hồng Mềm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-23 15:46:33
Lượt xem: 312
[FULL] Không Làm Quả Hồng Mềm
Tác giả: Mục Tây baby
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Phụ thân ta dẫn một nữ tử về nhà.
Ả ta đa tài đa nghệ, còn biết làm ra đủ thứ kỳ lạ.
Nhưng thật không ngờ, con ả này còn có khả năng phá nát gia đình ta.
Thì ra, tất cả chúng ta chỉ là nhân vật trong một cuốn sách.
Nữ tử kia là nữ chính xuyên không từ thế giới khác, còn phụ thân ta là nam chính đại thúc của ả.
Trong sách, mẫu thân của ta tuy là một chính thất ác độc nhưng lại thương hại nữ tử kia không thân không thích, thậm chí còn coi ả ta như con ruột của mình.
Cho đến khi chuyện lén lút giữa phụ thân và nữ tử kia bị phanh phui, mẫu thân và ta mới lộ rõ bản chất. Chúng ta trở thành những kẻ xấu xa, cùng nhau bày mưu hãm hại nữ chính đủ đường. Cuối cùng, hai mẫu nữ ta đều phải nhận lấy kết cục bi thảm.
Còn phụ thân ta thì được sống hạnh phúc với "tình yêu đích thực" của ông ta, viết nên một cuốn tiểu thuyết đại thúc ngọt ngào đằm thắm.
Khi nữ chính gọi ta một tiếng "tỷ tỷ", ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Nguyên nhân khiến mẫu tử ta thất bại, là vì chúng ta chưa đủ ác độc.
Tại sao mẫu thân ta phải nhường chỗ cho con ả kia chứ?
1
Phụ thân ta là một vị Đại tướng quân lừng lẫy chinh chiến tứ phương, chiến công hiển hách.
Khi mọi người đang tưng bừng chào đón phụ thân ta khải hoàn trở về, ta đột nhiên nhận ra rằng thế giới mà mình đang sống thực chất chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Phụ thân ta là nam chính tuổi đã xế chiều, còn nữ tử được ông mang về chính là nữ chính - "tình yêu đích thực" của ông ta.
Nữ chính xuyên không từ một nơi gọi là "hiện đại."
Về phần mẫu thân ta, tuy là chính thất của phụ thân, nhưng trong sách, bà lại bị gán cho vai trò phản diện độc ác.
Trong sách, nữ chính muốn học theo một vị cách cách, nhưng học gì thì học nhưng vẫn không giống nàng ta hoàn toàn.
Theo như trong sách miêu tả, hai chữ "cách cách" dường như là một tước vị tương tự như quận chúa.
Vị cách cách đó cũng mất hết người thân trong chiến tranh và được một Đại tướng quân cứu về.
Sau đó, vì cách cách này phải gả cho tên Đại tướng quân tuổi đã ngang với các bậc trưởng bối. Khi ấy, nàng ta đã nói: "Ta đến để gia nhập cái gia đình này, chứ không phải để chia rẽ nó."
Vị tướng quân đó cũng đã có chính thất và nữ nhi, tình cảnh gần như giống hệt với gia đình của ta.
Nhưng nữ chính trong cuốn sách này còn quá đáng hơn nhiều. Ả yêu cầu phụ thân ta hưu thê cưới mình, đã vậy còn phải đuổi hết các thiếp thất đi.
Trong lúc ta còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì thị nữ Tiểu Đào đã vội vàng kéo ta trở về hiện thực, thúc giục ta khoan thai đến muộn bước ra tiền viện chào đón phụ thân.
Tổ mẫu ta khẽ nhíu mày, còn phụ thân thì chỉ thờ ơ liếc ta một cái.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chỉ có mẫu thân ta là lén lút hỏi: "Sao con đến muộn vậy, có phải thân thể không khỏe không?"
Giọng nói của bà dịu dàng, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm.
Ta khẽ lắc đầu, tỏ ý không sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-lam-qua-hong-mem/chuong-1.html.]
Phụ thân giới thiệu Linh Miểu Miểu cho mọi người.
Khi quân địch công phá cổng sau của thành, phụ mẫu và tất cả thân nhân của ả đều bất hạnh mất mạng. Phụ thân ta linh quân đến kịp, cứu ả thoát nạn.
Cẩn thận ngẫm lại, sau khi quân địch công thành, có bao nhiêu bá tánh đã phải bỏ mạng? Còn khi đại quân cứu viện, họ chỉ cứu được bao nhiêu người?
Sao phụ thân ta chỉ mang mỗi Linh Miểu Miểu về nhà?
Khi phụ thân dẫn Linh Miểu Miểu đi chào hỏi mọi người, và khi ả gọi ta một tiếng "tỷ tỷ", ta đột nhiên hiểu ra.
Tại sao mẫu thân ta phải nhường chỗ cho con ả kia chứ?
Tại sao bà phải hy sinh đời mình cho cái gọi là "tình yêu đích thực" của hai cái con người kia chứ?
2
Linh Miểu Miểu bắt đầu ở lại trong phủ của chúng ta.
Ả ta biết làm đủ loại món ăn, hôm nay là trà sữa, ngày mai là bánh ngọt, khiến mọi người trong phủ đều ca ngợi ả ta không ngớt.
Linh Miểu Miểu còn có khả năng xuất khẩu thành thơ, vừa mở miệng đã có thể ngâm những câu như:
"Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có mờ, tỏ, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn." (1)
Khiến không chỉ phụ thân ta mà ngay cả Đại học sĩ Hàn Lâm viện cũng phải tự thấy mình thật kém cỏi.
Thế giới mà ả từng sống quả thật rất thú vị.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ả ta cũng không nên phá nát gia đình của ta.
Hôm ấy, khi ta đến thỉnh an mẫu thân, Linh Miểu Miểu cũng có mặt.
Mẫu thân ta thương ả mất hết người thân, coi ả như con ruột.
Ta len lén liếc nhìn một vòng rồi thử thăm dò: "Nương, hay là nương nhận Miểu Miểu làm nghĩa nữ đi. Như vậy thì con cũng sẽ có thêm một tiểu muội muội."
Mẫu thân ta mỉm cười gật đầu: "Nương cũng đang có ý như vậy. Miểu Miểu, con thấy như vậy được không?"
Ánh mắt của Linh Miểu Miểu thoáng hiện lên một tia khinh thường.
Ả nhỏ nhẹ đáp lại: "Được phu nhân ưu ái, Miểu Miểu tự biết thân phận thấp hèn, không dám trèo cao."
Mẫu thân ta không ép buộc, chỉ dịu dàng nói: "Con cứ coi đây là nhà của mình, cần gì thì cứ nói với ta."
Linh Miểu Miểu liền cúi đầu cảm ơn.
Đợi ả lui xuống, ta liền nhắc nhở mẫu thân rằng rằng Linh Miểu Miểu không hề đơn giản.
Mẫu thân ta chỉ thản nhiên cười: "Chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi thôi, nàng ta thì làm được gì mà con phải lo."
Nhưng chính tiểu cô nương này sẽ biến mẫu thân ta trở thành một người vợ bị bỏ rơi, kết cục vô cùng thê thảm.
Ta biết nếu mình nói ra lúc này, thì mẫu thân sẽ chẳng hề tin, nhưng ta không thể ngồi yên chịu trận.
Ánh mắt ta trầm xuống, thầm quyết định phải chủ động ra tay trước.
Ta lập tức sai người bí mật theo dõi Linh Miểu Miểu.
Chưa đến một ngày, người đi theo dõi đã đến bẩm báo với ta rằng họ tận mắt chứng kiến Linh Miểu Miểu đang ôm nhau với phụ thân ta.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, tại sao phụ thân lại chỉ mang ả về chứ?