Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Là Duy Nhất - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:42:00
Lượt xem: 376

Ngày thứ hai thừa dịp Chu Việt xử lý công việc không ở nhà, tôi xin công ty phân ký túc xá rồi chuyển ra ngoài.

Chuyển ra ngoài không lâu thì kì kinh nguyệt của tôi tới.

Lần này cực kỳ khó chịu, bụng lạnh lẽo đau nhức duy trì gần mười ngày vẫn chưa khỏi, tôi nhận ra chuyện không thích hợp liền tới bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ nói tôi có thai, kinh nguyệt chỉ là báo trước sinh non thôi. Hơn nữa thai nhi phát triển không bình thường, kiến nghị phá thai.

Tôi mờ mịt ngồi ở phòng khám, chợt nhớ tới.

Kiếp trước cũng là vào lúc này, tôi có thai.

Giống tình huống bây giờ, thai nhi phát triển không tốt nên bác sĩ kiến nghị bỏ thai.

Bởi vì hôm sau còn có công việc cho nên lúc ấy tôi hẹn trước làm phẫu thuật luôn, sau đó gọi điện thoại cho Chu Việt.

Gọi rất nhiều nhưng anh không bắt máy.

Mãi đến ngày thứ tư sau khi tôi phẫu thuật xong Chu Việt mới trở về.

Anh nói anh đi công tác không nhận được điện thoại, vì trấn an tôi mà dời hết công việc lại ở nhà với tôi suốt hai tuần.

Lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh ta thực sự yêu tôi.

Chẳng qua sau lần sinh non đó thân thể tôi không tốt, sau này không thể mang thai được nữa.

Mà kiếp này cuối cùng tôi cũng biết anh ta đi đâu.

Tôi ngồi ở dòng người qua lại trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn wechat. Một tiếng trước Kiều Mộc đăng bài lên vòng bạn bè.

Định vị ở sân bay: "Nói là đi công tác thực ra là cùng ông chủ đi du lịch hai người!"

Đi công tác cái gì cơ chứ.

Tôi cầm di động cười một cách trào phúng, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay dường như một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

Tiếng bước chân dồn dập bỗng từ xa tới gần, dừng lại trước mắt tôi.

Giọng nói quen thuộc vẫn còn thở dốc vang lên trên đỉnh đầu: "Tư Tư."

Tôi đứng hình.

Chậm rãi ngẩng đầu, Chu Việt đang đứng trước mặt tôi vừa thở dốc vừa nói: "Em làm phẫu thuật....Sao không gọi cho anh?"

Không biết có phải ảo giác của tôi không nhưng trong nháy mắt này tôi vẫn luôn cảm thấy có một điều gì đó lạ lùng xảy ra trên người anh.

Dường như chỉ trong chớp mắt này anh đã không còn là anh nữa.

Tôi nhìn anh không nói gì, đúng lúc y tá thò đầu ra kêu tên tôi.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Vì vậy tôi đứng dậy đi tới hai bước.

Sau đó bỗng nhiên dừng lại.

Kiếp này từ đầu tới giờ tôi chưa từng gọi điện thoại cho anh.

Sao anh lại biết tôi phải làm phẫu thuật?

Một suy nghĩ trong đầu đột nhiên hiện ra, tiếp đó phảng phất cơn lốc từ bốn phương tám hướng quét tới, m.á.u trong người cũng không chảy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-la-duy-nhat/chuong-9.html.]

Vô số cảm xúc từ đáy lòng dâng lên, mê mang, tỉnh ngộ, oán hận, tuyệt vọng...tất cả cùng nhau tập trung thành một cơn động đất kéo dài không dứt.

Tôi chậm rãi xoay người từng chút từng chút một, nhìn Chu Việt đang đứng cách đó vài bước chân, nở nụ cười buồn bã:

"Anh trở về lúc nào vậy Chu Việt?"

Không khí yên tĩnh không một tiếng động.

Chu Việt đứng trước mặt nhìn tôi, ánh mắt của anh chứa vô số cảm xúc đan chéo như tơ, tích thành một mớ hỗn độn.

Y tá đứng sau lưng lại gọi một lần nữa: "Lâm Ngôn Tư."

Lúc này phảng phất như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, anh vội chạy về trước hai bước vươn tay ra muốn cầm lấy tay tôi.

Mà tôi chỉ lùi về phía sau né tránh tay anh: "Đừng động vào tôi, tôi sợ bẩn."

"Đừng như vậy mà Tư Tư." Anh gần như nhìn tôi một cách cầu xin, giọng nói run rẩy: "Lần trước anh không tới kịp, lần này để anh ở bên cạnh em được không?"

Dường như người tôi quen hai mươi mấy năm qua đã không còn quen thuộc, khoảnh khắc này nhìn Chu Việt tôi chỉ cảm thấy anh xa lạ đến nỗi tôi không nhận ra nữa.

Tôi rũ mắt cười một cách trào phúng: "Lần trước không phải anh tới không kịp mà là bận đi du lịch hai người với Kiều Mộc, làm sao có thời gian rảnh rỗi để ý tới tôi."

"Ngoài lần này còn rất nhiều lần anh thất hẹn, không liên lạc được. Kiếp trước là tôi ngu ngốc không biết vì sao, nhưng hiện tại tôi biết rồi, tất cả đều vì Kiều Mộc. Những đêm dài không liên lạc được với anh đều vì anh đang ở bên Kiều Mộc."

Nói xong tôi không quan tâm tới Chu Việt còn muốn mở miệng nói gì đó, xoay người vào phòng phẫu thuật.

Vẫn là ca phẫu thuật đó nhưng không vì tôi đã làm lần thứ hai thì sẽ không cảm thấy đau nữa.

Huống chi lòng tôi tựa như biển gầm núi đổ, vô số cảm xúc tàn sát ngang dọc không biết trút ra thế nào.

Mà tất cả mọi thứ đều ở sau khi thuốc tê hết tác dụng, tôi thấy Chu Việt đứng cạnh giường thì cuối cùng mới có thể tìm thấy lối ra.

"Anh muốn tôi tha thứ cho anh sao Chu Việt?"

Tôi mở miệng nói chuyện, thở dốc nghẹn ngào thế mới biết giọng nói của mình đã khản đặc.

"Nói cho tôi biết đi, kiếp trước anh và cô ta bắt đầu từ khi nào? Kiếp này anh trở về từ khi nào?"

Hắn nhắm mắt lại trên mặt tràn ngập đau đớn: "Tư Tư, đừng hỏi cái này."

"Anh làm cũng làm rồi tại sao tôi không thể hỏi? Là vì anh không muốn đối mặt với một Chu Việt quá mức bỉ ổi, cùng Chu Việt thâm tình chung thủy mà anh tưởng tưởng khác nhau quá nhiều hay sao?"

Những lời này dường như khui ra sự thật mà anh không muốn đối mặt.

"Anh chưa từng nghĩ sẽ cùng cô ấy kết hôn...Vào lần trước lúc cô ấy lại nhắc tới chuyện này một lần nữa anh đã nói chia tay. Trước ngày kỷ niệm chín năm mấy hôm em vẫn luôn nói với anh em đã chuẩn bị những gì cho ngày kỷ niệm này, anh thực sự thấy hổ thẹn với em nên đã đi mua một chiếc nhẫn lớn hơn tặng cho em và sẽ cùng cô ấy kết thúc, mọi thứ bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng mà lái xe đến nửa đường lại xảy ra chuyện, lần nữa mở mắt ra đã là hôm nay lúc trên đường tới sân bay."

Anh ta nói xong, dường như lấy lại chút dũng khí mới dè dặt cầm bàn tay để trên giường của tôi

"Tư Tư, kiếp này anh và cô ấy chưa có chuyện gì xảy ra cả, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?"

Phảng phất như nghe thấy chuyện cười hoang đường nhất thế gian, tôi nhìn anh ta rồi lại nhịn không được cười rộ lên: "Còn chưa đủ sao?"

"Như bây giờ còn chưa đủ sao Chu Việt?"

"Anh không quan tâm tới sự phản đối của tôi mà nhận cô ta vào công ty, cho dù lần đầu gặp gỡ không mấy vui vẻ cũng chẳng ngăn được bước chân của anh hướng về phía cô ta, thậm chí ngay cả sinh nhật anh đều tính sẽ đón cùng cô ta---như vậy vẫn chưa tính là có chuyện gì xảy ra sao? Thậm chí kiếp trước cô ta mang thai con của anh, sau khi tôi không bao giờ có khả năng mang thai nữa---"

Nói đến đây tôi đột nhiên ho kịch liệt.

Chu Việt rót một ly nước cẩn thận đỡ tôi uống hết.

Tôi ngừng ho khan, ngẩng đầu nhìn anh một cách mệt mỏi: "Chu Việt, chúng ta ly hôn đi."

Loading...