Không Là Duy Nhất - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:40:12
Lượt xem: 135
Lúc tôi lấy lại tinh thần Chu Việt đã đẩy cửa xuống xe cãi vã với Kiều Mộc.
"Cô thi đậu bằng lái xe chưa? Rõ ràng là lỗi của cô giờ còn ở đây ăn vạ?"
Anh không kiên nhẫn nói: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền? Tôi không có thời gian đôi co."
Cùng trong mơ...Không, trí nhớ kiếp trước giống nhau như đúc.
Quả nhiên nói tới đây Kiều Mộc càng phẫn nộ hơn nữa.
Ánh mắt cô ta nhìn xung quanh một vòng, thò tay vào cửa sổ giật bó hoa hồng trắng của tôi dùng sức ném xuống đất, còn dẫm hai phát.
Ánh mắt Chu Việt chợt lạnh, cô ta rút mấy tờ tiền quăng lên mặt anh, trả lại nguyên vẹn câu nói trước:
"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền? Tôi không có thời gian."
Lúc này Kiều Mộc vừa tốt nghiệp đại học, lái một chiếc Mercedes gia đình mua cho, tính cách kiêu ngạo rực rỡ.
Tôi giật mình nhìn mặt đất, bó hoa rơi tan tác dính đầy nước bẩn khiến tôi nhớ đến bản thân mình kiếp trước.
Sau khi biết tin Chu Việt qua đời, tôi lái xe đến bệnh viện.
Giống như đột nhiên không biết cách đi bộ thế nào, khoảng cách từ bãi đỗ xe đến cửa rất ngắn nhưng tôi lại ngã vô số lần.
Té ngã, lại bò dậy rồi lại té ngã.
Nước bùn dính đầy người, mưa lạnh lẽo xối ướt hết người tôi.
Nhưng có khả năng tôi cũng không hề hay biết.
Nửa đời trước dài như vậy nhưng sinh mệnh của tôi chỉ có Chu Việt.
Bây giờ anh đi mất tôi cứ như bị rút hết xương cốt toàn thân, đứng cũng không vững.
Thế nhưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-la-duy-nhat/chuong-3.html.]
Thế nhưng.
Giữa lúc tôi tan nát cõi lòng tới c.h.ế.t lặng, lại có người đứng trước mặt tôi, rõ ràng oán hận mà nói cho tôi biết:
"Chu Việt không phải là Chu Việt của mình cô."
"Anh ấy còn là của tôi."
"Tôi và anh ấy thậm chỉ còn có một đứa bé."
Tôi rùng mình một cái, đột nhiên thoát ra từ hồi ức mới phát hiện Chu Việt đã nổi giận đùng đùng trở về.
"Kiều...Cô bé kia đâu?"
"Cô bé cái gì, cô ta là người đàn bà đanh đá thì có."
Anh nói xong mới phát hiện giọng nói của mình quá gượng gạo, dừng một chút mới chậm rãi nói: " Cô ta lái xe đi rồi, chắc là biết mình đuối lý ---xin lỗi Tư Tư, làm bẩn hoa của em, để lát nữa đi ăn cơm anh mua lại bó hoa khác cho em nhé!"
Tôi im lặng hồi lâu mới nói nhỏ: "Không cần."
Sau khi lên đại học tôi và Chu Việt thuận theo tự nhiên mà bắt đầu yêu đương, lúc anh tỏ tình tặng cho tôi hoa hồng trắng.
Chỉ có một cành hoa.
Khi đó nghèo quá, cả hai đều phải làm thêm, cuộc sống nghèo túng nên mua một cành hoa không dễ dàng.
Sau đó chúng tôi tốt nghiệp, Chu Việt bắt đầu xây dựng sự nghiệp, qua nhiều lần trắc trở mời từng chút từng chút gây dựng lên công ty.
Bó hoa anh tặng cho tôi cũng càng lúc càng lớn, không hề ngoại lệ đều là hoa hồng trắng, xem như bồi thường đối với quãng thời gian còn trẻ nghèo khó kia.
Nhưng giờ khắc này tôi bỗng nhiên nhớ lại.
Dường như kiếp trước cũng là lễ tình nhân năm thứ hai sau khi gặp Kiều Mộc, bó hoa Chu Việt tặng cho tôi đột nhiên trở thành bó hồng Ecuador diễm lệ lạ thường.
Tôi từng hỏi anh tại sao bỗng nhiên lại thay đổi.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Khi đó anh đang sửa kế hoạch Kiều Mộc nộp lên, qua vài giây mới trả lời tôi: "Đã lâu như vậy rồi, thay đổi khẩu vị một chút cũng tốt."