Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Là Duy Nhất - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:43:10
Lượt xem: 428

Sau ngày hôm đó có một thời gian rất dài Chu Việt đều không xuất hiện.

Mà một lần nữa tôi biết được tin tức của anh ta là vì cảnh sát gọi điện thoại tới nói Chu Việt đã xảy ra tại nạn xe cộ.

Cảnh tượng giống hệt kiếp trước, chỉ là thời gian sớm hơn nhiều lắm.

"Tình hình của anh Chu không quá lạc quan, anh ấy không có người thân bạn bè nên chúng tôi chỉ có thể liên lạc với cô."

Cảnh sát nói, "Ngoài ra người gây tai nạn là cô Kiều cũng bị bắt được ngay tại chỗ, cô ta nói muốn gặp cô một lần."

Trong nháy mắt tôi ngẩn ngơ tại chỗ.

Trong đầu dường như có vài tiếng nổ vang lên, vạn vật ầm ĩ rồi trong nháy mắt lại quy về yên tĩnh.

Một giây đó tôi suy nghĩ cẫn thận rất nhiều chuyện.

Lúc lái xe tới bệnh viện Chu Việt đã bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Không giống kiếp trước, lần này anh ta giữ được một mạng, chỉ là chân trái bị thương nặng quá phải cắt chi.

Chu Việt nằm ở trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, mặt mày nhíu lại có lẽ do quá đau đớn.

Anh ta gầy hốc hác, cái chân bị cắt kia quấn băng gạc một vòng lớn khiến chân phải bên cạnh nhìn có vẻ lẻ loi.

Tôi im lặng nhìn một lúc, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của anh ta.

"Chu Việt xảy ra tai nạn giao thông, cậu thuê nhân viên chăm sóc tới bệnh viện chăm sóc anh ta đi."

Trợ lý ở đường dây bên kia chần chờ gọi: "Bà chủ?"

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi và Chu Việt đã ly hôn rồi."

"Bà...Chị Lâm, chị không thể ở lại một chút được sao? Lần trước công ty có team building, giám đốc Chu uống say luôn miệng gọi tên chị, anh ấy vẫn luôn nhớ chị, cũng...rất yêu chị."

Vậy thì có tác dụng gì.

Như vậy thì có tác dụng gì?!

Tự nhiên tôi muốn cười, nhưng lại chỉ có thể dùng tay lau qua đuôi mắt, vẫn có nước mắt rơi xuống.

Sau cùng tôi ra khỏi bệnh viện, đi đồn cảnh sát gặp Kiều Mộc.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt bình tĩnh khiến người ta sợ hãi: "Lâm Ngôn Tư, mạng chị cũng lớn thật, có người kéo chị một cái nhặt cho chị một cái mạng về."

Tôi hít sâu một hơi: "Vậy là chiếc xe màu đen hôm đó là cô."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

"Đúng vậy."

"Kiếp trước người đ.â.m c.h.ế.t Chu Việt cũng là cô phải không?"

"Phải."

"Cô trở lại từ khi nào?"

Cô ta khẽ cười một cái: "Chính là buổi chiều hôm đó, Chu Việt đột nhiên không nói không rằng sa thải tôi, tôi không thể tin được, rõ ràng tình cảm của chúng tôi đang chuyển từ mập mờ qua xác nhận. Rõ ràng đang yên lành đột nhiên lại thành ra như vậy. Tôi tưởng cô giở trò nên đi tìm hai người, sau đó những ký ức kia thoáng cái đã trở lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-la-duy-nhat/chuong-13.html.]

"Kiếp trước cũng như vậy."

"Tôi nói cho Chu Việt chuyện tôi mang thai, vậy mà sau đó anh ta lại nói với tôi rằng anh ta muốn chia tay, muốn trở lại gia đình, anh ta...vẫn yêu cô. Tôi hỏi anh ta vậy tôi là cái gì, sáu năm này lại tính như thế nào, anh ta không trả lời được chỉ nói tôi và cô không giống nhau."

"Cuối cùng thì có chỗ nào không giống nhau? Là bởi vì tôi xuất hiện muộn quá sao? Nhưng mà rõ ràng tôi và anh ấy có chung bí mật lớn nhất đời này, người thích hợp với anh ấy nhất cũng là tôi!"

Cô ta nói xong, giọng điệu chậm lại một chút: "Như bây giờ cũng tốt, không thể sống cùng nhau thì cùng nhau xuống địa ngục đi."

Tôi nhìn cô ta.

Dưới ánh mắt bình tĩnh kia cất giấu cảm xúc cực đoan đến điên khùng, giống như mặt biển êm ả nhưng những cơn lốc xoáy không biết khi nào sẽ kéo đến.

Thoáng cái tôi đã hiểu rõ.

Kiếp trước ở vài ngày trước tang lễ của Chu Việt, cảnh sát có gọi điện thoại tới nói với tôi rằng đã có manh mối của người đ.â.m Chu Việt rơi xuống vách núi.

Hai ngày sau đó Kiều Mộc xông thẳng vào tang lễ đẩy tôi ngã khỏi cửa sổ.

Sáu năm kia điên đảo hỗn loạn chỉ có thể dây dưa ở nơi bí mật, từng bước từng bước làm cô ta hao mòn kiên nhẫn, cho nên cô ta dùng một cách gần như tự hủy dẫn tôi và Chu Việt xuống địa ngục.

Không biết thế nào tôi lại nghĩ đến lúc tôi vừa trở về, Chu Việt còn chưa quay lại, đối mặt với "ác mộng" cùng với sự bài xích của tôi với Kiều Mộc, phản ứng đầu tiên của anh ta là: "Em nói xảy ra tai nạn xe cộ chẳng lẽ là do cô ta đâm?"

Không thể tưởng tượng được một câu thành sự thật.

Nghĩ tới đây tôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

"Dù cô có tìm một nghìn hay mười nghìn lý do cũng không thể thay đổi sự thật là cô và Chu Việt làm sai. Tôi cũng không có bất kì lỗi lầm gì với cô, cô muốn hận thì cũng nên hận Chu Việt, hận anh ta không ly hôn với tôi đã đến với cô."

Cô ta hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi, bỗng nhiên đưa tay che mắt, nước mắt chảy xuống.

"Bởi vì tôi ghen ghét chị, đố kị với chị, dù cho trái tim anh ấy nhất thời đi lệch hướng nhưng cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh chị."

Tôi không quan tâm tới cô ta nữa, xoay người rời đi.

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài trăng sáng sao thưa.

Tôi đi trong gió đêm hơi lạnh, đột nhiên nghĩ tới thật lâu thật lâu trước đây.

Khi đó chúng tôi mới mười hai tuổi, phía sau núi trên thị trấn có một cây đào vừa chín.

Biết tôi thích ăn đào non nên Chu Việt vì tôi mà lén lút chạy tới đó leo cây hái đào, hậu quả là ngã từ trên cây xuống đau chân tới độ sắc mặt trắng bệch.

Tôi nắm tay anh, nước mắt chảy không ngừng còn anh thì cười nói:

"Lâm Tư Ngôn, bây giờ em đã khổ sở như vậy rồi nếu chân anh bị gãy thật có phải em sẽ lấy anh luôn không đó?"

"Được rồi đừng khóc nữa mà, chân anh thực sự không có vấn đề gì, anh vẫn đi bộ được này."

Để trấn an tôi anh gắng gượng đi vài bước, hậu quả là sau này lúc đi khám ở bệnh viện huyện, bác sĩ nói vốn chỉ là trật khớp xương nhẹ thôi nhưng bởi vì mấy bước chân kia mà bị thương nặng hơn, phải bó thạch cao.

Tôi đứng bên giường bệnh tự trách bản thân khiến anh bị thương, khóc đến độ không thở ra hơi, do vậy Chu Việt đang là bệnh nhân lại phải an ủi ngược lại tôi: "Sao em thích khóc vậy hả Lâm Ngôn Tư?"

"Đừng khóc nữa mà, anh sẽ dưỡng bệnh thật tốt, em nghe bác sĩ nói rồi đó thôi, cũng không phải quá nghiêm trọng mà."

"Lâm Ngôn Tư, anh sẽ không bao giờ làm em rơi một giọt nước mắt nào nữa."

Lúc đó cũng chỉ là những lời nói bình thường mà thôi.

Loading...