Không Có Tình Thâm, Sao Gọi Trao Nhầm - 1
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:09:29
Lượt xem: 634
Cùng bạn thân đi dạo hội đấu giá, tôi bất ngờ bắt gặp Chu Cách Sâm - thái tử gia nổi tiếng của giới thượng lưu Kinh Thành, cũng là người luôn nuông chiều tôi hết mực - đã chi một số tiền lớn để mua sợi dây chuyền mà tôi yêu thích từ lâu.
Nhưng đến ngày hôm sau, nó lại xuất hiện trên cổ của một nữ thực tập sinh xinh đẹp tuyệt trần.
Tôi không khóc, không làm loạn, chỉ gọi cho bạn mình ở quầy hàng, đặt riêng 200 sợi dây chuyền giống hệt, sau đó gửi đến ký túc xá lớn nhất trường đại học.
Nếu anh ta muốn tặng, vậy tôi sẽ giúp anh ta làm người tốt, tặng một lần cho đủ.
Tiện thể, tôi cũng nhờ người bạn làm luật sư soạn một bản thỏa thuận ly hôn, gửi kèm đến trước mặt anh ta.
Hôm đó, cả ký túc xá lớn nhất đều nhận được quà từ phu nhân tổng tài của Nguyệt Mộng Khoa Học Kỹ Thuật, chỉ trừ Lục Kiều Kiều.
01
Khi Chu Cách Sâm dẫn Lục Kiều Kiều bước vào hội trường yến tiệc, bầu không khí nơi đây đang náo nhiệt nhất.
Cô gái trẻ trung, quyến rũ dịu dàng khoác tay anh ta, cười rạng rỡ như một đóa hoa.
Đám đông xung quanh tôi lập tức tản ra, trên mặt họ hiện lên nét cười đầy đồng cảm xen lẫn sự lúng túng.
Tôi cũng không ngờ rằng Chu Cách Sâm lại dám công khai đưa cô ta đến trong một dịp thế này.
Hôn nhân của chúng tôi vốn là liên minh giữa hai gia tộc lớn nhất nhì Kinh Thành. Tôi cứ nghĩ, ít nhất anh ta cũng sẽ giữ chút thể diện cho tôi.
Nhưng tôi đã sai.
“Chuyện gì thế này, chẳng lẽ mọi người bị cô thư ký mới của Cách Sâm mê hoặc rồi sao?”
Tôi chủ động lên tiếng giải vây cho anh ta.
Lúc này mọi người mới hiểu ra.
Chu Cách Sâm làm như không có chuyện gì xảy ra, tiến đến trước mặt tôi, dịu dàng gọi một tiếng: “Mạt Mạt.”
Lục Kiều Kiều cũng nhỏ nhẹ cất giọng ngọt ngào: “Chị ơi.”
Tôi kìm nén cơn buồn nôn, khẽ mỉm cười với họ.
Tất cả đều là người trưởng thành, không cần thiết lúc nào cũng để lộ cảm xúc trên mặt. Huống hồ trong giới này, điều quan trọng nhất chính là học cách diễn.
Không vui cũng phải giả vờ vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-co-tinh-tham-sao-goi-trao-nham/1.html.]
Không thích cũng phải giả vờ thích.
Hơn nữa, Chu Cách Sâm là người như thế nào, gây chuyện trong trường hợp này chỉ khiến đôi bên khó xử.
Nhưng khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Lục Kiều Kiều, lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Mười phút trước, tôi đã tận mắt thấy Chu Cách Sâm kiên nhẫn vén lọn tóc lòa xòa trên trán cô ta ra sau tai, rồi kéo lại dây áo trễ vai đang trượt xuống của cô ta.
Hôm qua, khi thấy anh ta bước ra khỏi hội đấu giá, tôi cứ ngỡ đó là món quà anh ta chuẩn bị cho tôi. Một chút ngọt ngào len lỏi trong tim, tôi đầy mong đợi về một bất ngờ sắp tới.
Sáng nay, tôi thậm chí còn đến tiệm làm tóc để chọn kiểu phù hợp, nhờ chuyên gia trang điểm làm cho mình một gương mặt hoàn hảo.
Nhưng dù đã chỉnh trang xong xuôi, vẫn không thấy anh ta gửi gì đến cho tôi.
Vì vậy, tôi cố tình gọi điện dò hỏi, muốn biết liệu anh ta có chuẩn bị quà cho tôi không.
Đáp án là không.
Nhưng đầu dây bên kia, tôi vẫn nghe thấy giọng một cô gái nhỏ nhẹ:
“Tổng giám đốc Chu, nếu chị ấy biết chuyện này liệu có giận không?”
“Sẽ không đâu, cô ấy lúc nào cũng dịu dàng rộng lượng, sẽ không để bụng đâu.”
Khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra rằng trước đây mình đã quá ngây thơ.
Chu Cách Sâm, có lẽ từ lâu đã không còn sạch sẽ nữa.
Anh ta nói đúng, tôi đúng là dịu dàng rộng lượng.
Chứ so đo với loại trà xanh như này, chỉ tổ làm mất giá bản thân.
Lục Kiều Kiều từ đầu đến cuối luôn theo sát sau lưng Chu Cách Sâm. Nụ cười ngọt ngào trên môi như dành cho tôi, nhưng ánh mắt đầy khiêu khích và kiêu ngạo thì gần như không thể che giấu.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi khẽ cười lạnh, đúng là một cô sinh viên trong sáng nhưng ngốc nghếch. Cô ta thực sự nghĩ rằng Chu Cách Sâm xem trọng mình.
Nhìn vào chiếc dây chuyền trên cổ cô ta, tôi từ tốn nói:
“Sợi dây chuyền này đẹp đấy, chắc là được ai đó tặng nhỉ?”
Lục Kiều Kiều không ngốc, có những lời tôi không cần nói rõ…