Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Có Gió Mưa Cũng Không Có Nắng - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-12-12 07:28:51
Lượt xem: 1,536

Nghĩ đến điều này, ta lấy cớ thân thể không thoải mái, rời khỏi hiện trường ký kết.

Không lâu sau, Chu Niệm Huy thở hổn hển chạy ra kéo ta trở về.

"Đến lượt ngươi ký tên rồi."

"Huynh trưởng, ta không thích hợp. Huynh giúp ta đòi Hạ Duy trở về là được."

Hắn sốt ruột, đột nhiên nắm lấy vai ta, nói: "Có Hạ Duy rồi, ngươi có phải lại muốn rời đi không? Ngươi đi rồi, ta phải làm sao?"

Ta không ngờ tới, hắn lại nhạy bén như vậy. 

Ta quả thực là có ý định như vậy, nhân tài, đất đai, quân đội, Hồng môn đều có rồi, ta cũng nên rút lui rồi.

Thấy ta không nói lời nào, hắn đột nhiên ôm lấy ta: "Bọn họ đều bảo ta cưới ngươi, nhưng ta biết ngươi không muốn, ta không muốn ép buộc ngươi. Thế nhưng, ta không thể sống thiếu ngươi."

Mười mấy năm sớm tối bên nhau, tình cảm giữa chúng ta rất khó nói rõ rốt cuộc là gì. 

E rằng, bản thân hắn cũng không phân biệt được, chúng ta là bạn bè, là người thân hay là mưu sĩ. 

Nhưng duy chỉ có một điều, chúng ta không thể là phu thê.

"Huynh trưởng, ký tên có huynh là được rồi, ta chỉ là nữ lưu, không hợp lễ pháp."

"Lễ pháp gì đó, ta không quản, nhiều người như vậy, nhiều việc như vậy, ta quản không được. Ngươi đi đâu, ta sẽ đi theo ngươi đến đó."

Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn thay đổi phong cách ôn văn nhã nhã thường ngày, cứ nắm chặt lấy ta không buông.

Giữa lúc giằng co, ta nghe thấy xung quanh có tiếng động khác thường. 

Đúng vào lúc giao chiến, nếu phía ta truyền ra tin tức chủ soái bất hòa, sẽ khiến quân tâm bất ổn, là điều tối kỵ.

Bất đắc dĩ, ta đành thuận theo ý của Chu Niệm Huy, để hắn nắm tay ta trở về bàn đàm phán.

Ai ngờ, Tưởng Đình Nãi lại gây ra biến cố, muốn trong bản điều trần đã soạn thảo xong, thêm vào một điều: trao đổi con tin.

Triều đình phương Bắc đề nghị thái tử Hồng Minh và hoàng thái tôn Hạ Duy đến phương Nam làm con tin, chúng ta phương Nam cũng phải phái hai người trong hoàng tộc đến phương Bắc làm con tin.

Chu Niệm Huy tuy không có con cháu, nhưng những năm qua người thân hoàng tộc tiền triều đến đầu quân cho chúng ta cũng không phải là không có, chúng ta đổi hai người ra ngoài không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là, Hồng Minh lại muốn đến, điều này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch trước đây của ta.

Hắn, thật sự muốn đến phương Nam làm tù nhân sao?

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-co-gio-mua-cung-khong-co-nang/chuong-22.html.]

"Thái tử phi, thái tử điện hạ có dặn dò, không đồng ý điều này, ngài ấy sẽ đích thân dẫn binh xuất chiến, không c.h.ế.t không thôi!" Tưởng Đình Nãi vừa nói ra lời này, mọi người nhìn nhau.

Còn có người khi đàm phán lại đưa ra yêu cầu như vậy sao? 

Chủ động đưa lợi ích cho đối phương chiếm, không chiếm còn không được?

Ta đổi hai người hoàng thân không quan trọng, lại thực sự đổi được hắn - thái tử đương triều.

Trước mắt chỉ là hiệp ước thành hạ, một khi nguy cơ ở kinh thành được giải trừ, phương Nam chưa chắc đã nghe theo sự điều động của tờ hiệp ước này. 

Quân ta tương lai muốn chiếm toàn bộ phương Nam, vẫn phải đánh từng thành từng trại, càng không cần phải nói đến chi phí cai trị khổng lồ của việc thay đổi triều đại.

Nhưng nếu chúng ta có thái tử trong tay, vậy thì sẽ rất khác, các cấp chính quyền quân sự phương Nam, cho dù muốn chống lại cũng không có danh nghĩa, trừ khi muốn gán cho mình cái mác tạo phản.

Cho nên, trừ mấy người cận thần chủ trương Chu Niệm Huy cưới ta phát ra tiếng phản đối yếu ớt, những người còn lại gần như đều hoan hô thêm vào điều khoản này trên hiệp ước.

Ta vốn định phản đối, nhưng Xảo Trĩ ở bên tai ta nhẹ nhàng nói một câu: "Hạ Duy cũng cần có cha."

Ta cũng im lặng.

Lúc tiễn sứ đoàn của Tưởng Đình Nãi, ta nhìn thấy trong đội ngũ một bóng dáng quen thuộc.

Tuy rằng hắn đã thay đổi dung mạo, người khác đều không nhận ra, nhưng ta quá quen thuộc với hắn, dọc theo nốt ruồi nhỏ màu đỏ sau tai, ta có thể phác họa ra đường nét cơ bắp vai của hắn.

Haiz! Ta dẫn binh đánh giang sơn của hắn, bất luận là vì nguyên nhân gì, giữa chúng ta đã trở thành nước với lửa, hắn làm vậy là vì cái gì chứ.

Ngày trao đổi quốc thư và con tin, ta đứng dưới cổng thành, xa xa trông thấy hai cha con họ bước về phía này, lòng ta ngổn ngang trăm mối. 

Con ta, đứa bé nghịch ngợm ngày nào trong ký ức, giờ đã sắp cao lớn bằng cha nó rồi. 

Ta lúc này mới chợt nhận ra, thời xưa người ta thành thân sớm, giờ nó đã đến tuổi lấy vợ rồi. 

Nó vốn là hoàng thái tôn cao quý của một nước, vậy mà lại bị ta ép đến đất khách làm con tin, không biết trong lòng nó có oán hận ta không?

May thay, khi đến gần, chàng trai cao lớn khỏe mạnh ấy đã rưng rưng nước mắt chạy về phía ta, hệt như cái hồi bé tí mỗi lần nghịch ngợm xong lại chạy về nhà. "Mẹ, con bất hiếu!" 

Hạ Duy "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta. 

Ta cũng không kìm nén được nữa, quỳ xuống ôm chầm lấy con, nước mắt giàn giụa.

Vì khoảnh khắc này, ta đã phải trù tính suốt 8 năm trời, từng binh tướng một, từng đao thương một, tất cả đều là vì con. 

May mà con không trách mẹ, may mà con không quên mẹ.

Loading...