Không chốn về - 11
Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:10:19
Lượt xem: 1,077
Thư sinh kia dừng một chút, sau đó ho khan kịch liệt. Trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên hai vết đỏ bất thường. Hắn hơi cụp mắt, vẻ cô đơn: “Tiểu sinh lại tìm việc khác, quấy rầy Thẩm cô nương rồi.”
Ta nhìn bộ dáng ốm yếu của hắn, nhịn không được lo lắng người này một giây sau sẽ ngất đi.
Suy nghĩ một chút sau đề nghị: “Hay là, ngươi tới dạy chữ cho các nàng?”
Không có học viện nào nhận nữ tử.
Ta lại chậm chạp không thể tìm được một nữ tiên sinh.
Thư sinh sửng sốt, cười đến mặt mày cong cong: “Rất tốt.”
Vì thế hắn liền ở lại.
Hắn là một người có bản lĩnh, hắn muốn cửa hàng bánh ngọt nhà ta mở khắp Đại Phụng.
“Đây chỉ là một cửa hàng bánh ngọt bình thường.” Ta nhấn mạnh.
Nhưng hắn có đạo lý riêng: “Nhưng nàng làm ngon hơn người khác, khéo léo hơn nhiều người khác.”
Các cô nương nhao nhao gật đầu.
“Huống chi.”
Thư sinh nhìn ta cười: “Cửa hàng này nhỏ quá, dù chia công việc thành nhiều phân khu cũng không thể nhận thêm nữ được.”
Ta im lặng.
Nhưng ta không ngờ cửa hàng này còn chưa kịp chạy đến kinh thành.
Bùi Hành Ứng liền tìm tới trước.
19.
Ta không nghĩ sẽ gặp lại Bùi Hành Ứng.
Rốt cuộc, theo sự sắp xếp, Thẩm Dạng đã c.h.ế.t trong Lễ hội Nguyên Tiêu đó.
Mà sau khi Thẩm Dạng chết, Bùi Hành Ứng hẳn là cưới người trong lòng hắn, rồi dần dần quên đi tất cả.
Nhưng hiện tại Bùi Hành Ứng lại chân thật đứng ở trước mặt ta, tay cầm kiếm, đối diện thư sinh, cả người ướt đẫm.
Ánh nến mờ ảo đan chéo một bên mặt hắn, phản chiếu sự sắc bén đáng sợ và sát ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác khi nhìn về phía ta lại đột nhiên hóa thành tủi thân luống cuống: “Dạng Dạng nương tử.... Không cần ta sao?”
Lâu rồi không nghe thấy cái tên đó, ta có chút hoảng hốt.
Rồi lại bị tiếng ho khan của thư sinh đánh thức, rất nhanh đã phản ứng lại.
Người trước mắt là Bùi Hành Ứng, không phải A Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-chon-ve/11.html.]
Ta không muốn biết hắn làm thế nào tìm được ta, chỉ hỏi: “Ngươi là tới đưa hòa ly thư sao?”
Trước khi đi mới nhớ tới ta còn chưa từng lấy được thư hòa ly thư của Bùi Hành Ứng.
Bởi vì lời này của ta trong nháy mắt sắc mặt của Bùi Hành Ứng trắng bệch.
Tay cầm kiếm tựa hồ có chút bất ổn, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nhẹ giọng: “Dạng Dạng nương tử cùng ta trở về được không?”
Tựa hồ là nhớ tới cái gì, Bùi Hành Ứng cong mắt cười, nụ cười giống hệt A Hành trong trí nhớ của ta: “Xích đu trong sân đã sửa xong rồi. Chỉ là ta vụng về, không được thông minh như Dạng Dạng nương tử, ngay cả dây nho kia cũng không nuôi sống được. Còn có rau cỏ mọc ra từ vườn rau kia, cũng không ngon bằng Dạng Dạng nương tử tự tay trồng...”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bùi Hành Ứng Hứa nói rất nhiều. Đến cuối cùng, hốc mắt hắn bỗng nhiên đỏ lên, nhỏ giọng đầy tủi thân: “Ta thật sự rất muốn rất muốn Dạng Dạng nương tử, ban ngày nghĩ, ban đêm cũng nghĩ.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn. Rất lâu sau mới lắc đầu: “Ngươi học một chút cũng không giống.”
“Nếu là A Hành, chàng sẽ không để ta cùng chàng trở về, chàng sẽ nói Dạng Dạng nương tử ở đâu, A Hành liền ở đó. Cho tới bây giờ chàng không hề hạn chế tự do của ta, chỉ biết tìm mọi cách để cho ta muốn đi đâu thì đi.”
Thân thể Bùi Hành Ứng trong nháy mắt cứng ngắc, hốc mắt đỏ đến sắp chảy máu.
Một giây sau, hắn như là chưa từng nghe thấy ta nói những lời kia, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía thư sinh.
“Là hắn bảo Dạng Dạng nương tử không cần ta sao? Không sao, chờ giải quyết xong người này, ta sẽ mang Dạng Dạng nương tử trở về.”
Đồng tử ta đột nhiên co rụt lại, muốn ngăn hắn lại.
Nhưng tốc độ của Bùi Hành Ứng so với ta nhanh hơn rất nhiều.
“Bùi Hành Ứng! Bắt ép người khác làm điều khó khăn đối với mình không phải là hành vi của quân tử”
Thư sinh nhu nhược vẫn ho khan, nhưng kiếm kia lại rơi vào tay hắn. Hắn khuyên nhủ: “Ngươi như vậy sẽ chỉ khiến Thẩm cô nương càng thêm chán ghét ngươi.”
“Câm miệng...” Bùi Hành Ứng hai mắt đỏ ngầu. Một giây sau lại bị thư sinh dùng chuôi kiếm đánh ngất xỉu.
Ta sững sờ nhìn Bùi Hành Ứng té xỉu trên mặt đất lại bị thư sinh giả vờ vô tình đạp một cước. Lại ngẩng đầu nhìn thư sinh ho khan đến dường như giây tiếp theo muốn ngất đi, nói “đầu ta choáng quá”.
Trầm mặc hồi lâu: “Tạ Giai, lúc trước hắn bị đụng hư đầu óc.”
Tay Tạ Giai đỡ trán cứng đờ. Rồi sau đó giả bộ bí hiểm: “Chủ nhân yên tâm, ta biết.”
20.
Tạ Giai có đếm hay không ta không biết. Nhưng khi Bùi Hành Ứng tỉnh lại, tựa hồ thật sự biến thành A Hành. Hắn ta không thể nhớ những gì đã xảy ra trong những năm qua, chỉ nhớ rõ hắn còn ở trong phủ chờ ta mua bánh táo về.
“Dạng Dạng nương tử, ta đau.” A Hành cẩn thận nắm lấy tay áo ta, đáy mắt ngấn hơi nước.
Ta cứ tưởng hắn ta giả vờ. Nhưng sau đó hạ nhân Bùi gia chạy tới nói với ta, ngày ta rơi xuống nước, Bùi Hành Ứng liền nhớ lại hơn phân nửa, t.h.i t.h.ể lúc trước an bài kia đã thối rửa không thấy dung mạo.
Bùi Hành Ứng chắc chắn là tin.
Bùi phu nhân lo lắng Bùi Hành Ứng sẽ hành sự giống như lúc trước, lo lắng đề phòng hồi lâu.