Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG CAM LÒNG LÀM NÔ - CHƯƠNG 14

Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:32:56
Lượt xem: 53

"Xin lỗi."

 

Hắn ôm chầm lấy ta: "Sẽ không có lần sau nữa..."

 

Ân Thố xử lý toàn bộ đám người gây chuyện, phá hủy tất cả bức tranh xấu hổ của nương ta và phái người đưa ta về phủ.

 

"Trà Nhi vào phòng nghỉ ngơi một chút đi. Con mau trở lại trong cung chiêu đãi Sứ thần, nếu không cữu cữu con lại không vui."

 

Công chúa mặt đầy từ ái kéo tay ta.

 

Ân Thố mím chặt môi, không nhúc nhích.

 

"Đứa nhỏ này, lời của mẫu thân còn không tin sao?"

 

"Mẫu thân" Hắn nhìn chằm chằm công chúa: "Chuyện mà con đồng ý với người, con đã làm được. Thế nhưng chuyện người đồng ý với nhi tử, một cái người cũng không làm được."

 

"Nương của nàng, không được c.h.ế.t yên lành, cũng không có sạch sẽ ra khỏi phủ công chúa."

 

"Chính nàng, cũng ở trên đường lớn suýt nữa đã bị thương, bị bắt nạt."

 

"Nên con không dám tin người nữa."

 

Hắn kéo tay ta, cả người ta được hắn ôm trong ngực.

 

Ánh mắt Công chúa nhìn ta hơi thay đổi, chợt cười lên: "Cũng được, vậy con cứ ở lại đi, người trong cung có hỏi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-cam-long-lam-no/chuong-14.html.]

 

"Chuyện này con đã sớm bàn giao cho Ân Trường Tạ rồi, mẫu thân không cần phải lo lắng."

 

"Được, được, được lắm." Nụ cười của Công chúa cứng đờ, liên tục nói ba chữ được.

 

Trường Tạ, Ân Trường Tạ, là đệ đệ ta, cái tên này là do công chúa ban cho.

 

Nàng muốn đệ đệ ta, mãi mãi nhớ ơn Ân gia.

 

"Nhìn y phục Trà Nhi cũng bị dơ bẩn rồi, con vào phòng tắm của ta để rửa mặt chải đầu đi. Thố Nhi sẽ không lo lắng đến vậy chứ ?"

 

Công chúa kéo ta, Ân Thố chần chờ một chút: "Vậy con ở gian ngoài chờ Trà Nhi."

 

"Con đi theo ta."

 

Công chúa mỉm cười, dắt ta vào phòng ngủ.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

 

Trong phòng ngủ có một cái bình phong rất lớn, sau tấm bình phong là nơi công chúa viết thư pháp.

 

Nàng kéo ta, bóp chặt khiến cổ tay ta có chút đau.

 

Nhưng nó không đau bằng nỗi đau trong lòng ta khi nhìn thấy những bức tranh xấu hổ của nương ta phía sau tấm bình phong.

 

"Đẹp không? Có đẹp hơn so với tranh của đám côn đồ trên đường phố không?"

 

Loading...