Khinh Chu Dĩ Quá Vạn Trùng Sơn - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-08 02:29:39
Lượt xem: 1,839
20
Sau này ta mới nghe nói, đám sơn tặc này có chuẩn bị mà đến.
Nhị đương gia của bọn chúng, vốn là một thư sinh, thi trượt nhiều năm không đỗ, vốn định tự tử, được đại đương gia cứu.
Lần này nghe nói, tên thư sinh thi trượt đó đã viết thư m.á.u tố cáo Vệ Thái Công gian lận trong khoa cử, nhưng lại nghe thấy triều đình đổ hết tội lỗi lên đầu tên thư sinh.
Trong cơn tức giận, chuyện cũ hiện về.
Bọn chúng quyết định nhân lúc Vệ Thái Công được đặt ở chùa Thừa Ân, phá hủy quan tài của ông ta, cướp hết tài sản và nữ nhân nhà họ Vệ.
Ta nghe mà thấy đau đầu, nghi ngờ hỏi Đại ca, “Vậy là ta bị vạ lây sao?”
Vì bị thương ở trán, ta đã quên rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Đại ca nói với ta rằng, những chuyện đó không còn quan trọng nữa, sống tốt những ngày về sau mới là điều nên làm.
Ta thấy huynh ấy nói rất phải.
“Ngày đó ta thật nên canh giữ ở chính điện!”, ta soi gương, nhìn thấy vết sẹo trên mi tâm, thật sự phiền lòng.
Thẩm Lâm cầm bút son, ngồi trước mặt ta, “Cửu muội, muội muốn vẽ hoa điền gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy.
Ánh tà dương chiều tà chiếu lên người Thẩm Lâm, “Đại ca vẽ gì muội cũng thích.”
Huynh ấy suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu vẽ.
Ta nín thở, đến cả mắt cũng không dám chớp.
Đợi Thẩm Lâm hạ bút, ta nhìn vào gương đồng.
Một đóa hải đường tây phủ, như đang nhảy múa giữa mi tâm.
Vì sắp đại hôn, sau khi phủ đệ của Thẩm Lâm được thu dọn sạch sẽ, huynh ấy phải dọn ra khỏi Tần Quốc Công phủ.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng đến giúp huynh ấy thu xếp đồ đạc, ngày hôm đó ở thư phòng lại nhìn thấy một bức tranh cuộn.
Trên đó vẽ hình lúc nhỏ của ta.
Thiếu nữ váy lụa màu tím phấn, hai má ửng hồng, chính là dáng vẻ của ta ở Ngô Giang, bên cạnh bức tranh có đề một hàng chữ nhỏ.
Ta chỉ vào đó, “Đại ca, đây là viết gì vậy?”
Thẩm Lâm ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta.
“Khinh chu dĩ quá vạn trùng sơn.”
Ta không hiểu ý nghĩa của nó.
“Ý của nó là, trước kia muội đã gặp rất nhiều khổ nạn, nhưng chỉ cần muội đủ kiên cường, nhất định sẽ vượt qua.”
“Về sau chỉ còn lại một cuộc đời tốt đẹp.”
Ngoài cửa sổ hoa nở rực rỡ, ánh mặt trời chiều tà chiếu xiên vào trong phòng, có chút chói mắt.
Ta bỗng nhiên mỉm cười, “Đúng là nên như vậy.”
Thẩm Lâm đột nhiên đè ta xuống trước án thư hôn lên môi ta, “Chúng ta mau thành thân thôi.”
Ta dùng ngón tay miêu tả lông mày và đôi mắt của huynh ấy.
“Được.”
Ngoại truyện (Góc nhìn của Thẩm Lâm)
Thẩm Lâm cả đời rất ít khi hối hận.
Nhưng có hai chuyện, dù c.h.ế.t rồi ngồi trong quan tài, nghĩ đến chúng cũng sẽ lập tức ngồi dậy.
Một là, đêm Nguyên Tiêu năm Khang Bình thứ tư.
Cả Tần Quốc Công phủ ra ngoài xem đèn hoa, vị hôn thê nhỏ bốn tuổi của hắn cũng được nhũ mẫu ôm ra ngoài xem náo nhiệt.
Trước quầy kẹo hồ lô, hắn thấy nàng nhìn chằm chằm vào những cây kẹo hồ lô, không chớp mắt, liền nói với nàng:
“Cửu Cửu, muội muốn gì? Ta mua giúp muội.”
Nàng chỉ vào cây kẹo hình con khỉ, ngoan ngoãn nói đợi ca ca quay lại.
Nhưng khi hắn cầm kẹo hồ lô quay lại, phía sau lại vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của nhũ mẫu, bà ấy nói Cửu tiểu thư biến mất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khinh-chu-di-qua-van-trung-son/chuong-9.html.]
Kể từ đó chín năm, hắn luôn đột nhiên nhớ đến nàng.
Cho đến ngày hôm đó, hắn nghe nói ở kinh thành có người chế giễu, nói Vệ công tử đi Giang Nam một chuyến, bị ma quỷ mê hoặc tâm trí.
Trở về nhà cãi nhau ầm ĩ với người nhà, muốn dẫn một kỹ nữ về nhà, bị Vệ lão gia đánh cho một trận.
Nửa năm nay, thậm chí còn không thể xuống giường.
Thẩm Lâm nhớ, ngày hôm đó hắn dựa vào cửa sổ, nghe bọn họ nói về kỹ nữ đó, tên là Cửu Cửu.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên lại nhớ kỹ chuyện này.
Khi đi xử lý công vụ ở phía Nam, đi ngang qua Ngô Giang, đột nhiên muốn gặp kỹ nữ trùng tên với Cửu muội này.
Khi gặp nàng, nàng bị người ta ép phải uống hết một bình rượu, đôi mắt nàng đáng thương biết bao.
Hơi có nét giống Tần Quốc Công phu nhân.
Tim hắn đập nhanh, trước mặt mọi người dẫn nàng về Tần Quốc Công phủ, nhưng nàng ở trong phủ sống không tốt.
Tần Quốc Công phu nhân vừa thương nàng, vừa chán ghét nàng.
Bọn họ vốn có hôn ước, nhưng Tần Quốc Công phu nhân không dám nhắc lại, trong lòng bà ấy luôn khinh thường đứa con gái đã ở thanh lâu chín năm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Những tỷ muội của nàng, càng khinh thường nàng chưa từng đọc sách, cử chỉ điệu bộ đều là dáng vẻ khinh bạc.
Ba năm đó, hắn âm thầm giúp đỡ biết bao nhiêu, nhìn nàng dần dần có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các kinh thành.
Có lẽ, cả đời này bọn họ sẽ cứ bình lặng trôi qua như vậy.
Cho đến ngày hôm đó, không lâu sau tiệc Quỳnh Lâm.
Cửu muội đột nhiên tìm đến hắn, nhờ hắn giải quyết chuyện Vệ Đường quấy rối. Hắn nghĩ, đã cầu đến hắn rồi.
Vậy về sau, mọi chuyện của nàng đều có hắn che chở.
Chỉ tiếc, năm Khang Bình thứ mười ba, lần gặp sơn tặc ở chùa Thừa Ân, hắn suýt chút nữa đã không bảo vệ được nàng.
Đây là chuyện thứ hai hắn hối hận.
Hắn đã để người canh giữ, chỉ là không ngờ nàng gặp phải nguy hiểm như vậy.
Là Vệ Đường liều mạng cứu nàng, đổi lấy cho nàng một con đường sống.
Nhị đương gia của bọn sơn tặc hận việc bị đánh trượt đến tận xương tủy, dù Tam ti hội thẩm đã trả lại trong sạch cho Vệ lão gia.
Hắn vẫn trút hết oán hận lên người Vệ Đường.
May mắn là Cửu muội giữ được mạng sống, chỉ là đầu va vào đá, mãi không tỉnh lại.
Vệ phu nhân ngất đi mấy lần, một người nữ nhân mang theo hai cỗ quan tài trở về quê hương.
Trước khi rời kinh thành, bà ấy nhờ người đưa đến một bức tranh.
Hắn vốn định đốt đi, nhưng lại giữ lại.
Vệ Đường và Cửu muội, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã là sai lầm.
Một người xuất thân từ gia đình quyền quý, một người chỉ là kỹ nữ ở thuyền hoa, dù tình sâu nghĩa nặng thì sao?
Vệ Đường chưa bao giờ xem nàng là một tiểu thư khuê các bình đẳng.
Trong lòng hắn luôn yêu mến Cửu Cửu của ba tháng đó, yêu chính là sự nịnh nọt khúm núm của nàng trong ba tháng đó.
Thẩm Lâm không chỉ một lần may mắn, đã đưa nàng về trước Vệ Đường.
Hắn lạnh lùng nhìn, Vệ Đường sau khi khỏi bệnh bị đuổi đến thư viện Lâm Xuyên học tập, nhìn hắn đến Ngô Giang nhưng không tìm thấy Cửu Cửu nữa.
Sau này, bức tranh này được lật ra hai lần.
Một lần là trước khi dọn ra khỏi Tần Quốc Công phủ, còn một lần là nhiều năm sau, con gái nhỏ của bọn họ đã bắt đầu học vỡ lòng.
Nó lục lọi thư phòng, nhìn thấy bức tranh của mẫu thân như phát hiện ra bảo vật quý hiếm, cầm bức tranh đến tìm hắn.
Nó chỉ vào hàng chữ nhỏ, lắp bắp đọc.
“Uyên ương giao cảnh kỳ thiên tuế.”
Thẩm Lâm xoa đầu đứa nhỏ, dùng bánh hoa quế một tháng để giao dịch với nó, không được nói cho mẫu thân biết.
Có những chuyện quên đi, còn hơn nhớ kỹ.
Dù sao chuyện cũ tối tăm không thể níu kéo, con đường phía trước tươi sáng rực rỡ.
[Hoàn]